Sau Khi Tiếng Lòng Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Gia Đình Kẻ Phản Diện Đoàn Sủng

Chương 21

Tất nhiên là không kịp rồi.

Hoắc Yến người đã bị tiếng hát ngắt quãng hành hạ gần hai mươi phút, tóm được cứu tinh thì sẽ không buông tha cho anh, vội vàng mở miệng nói: "Mau lên, Tiểu Dao, Tổng giám đốc Tần đến rồi, em gọi giúp Tổng giám đốc Tần một ly cà phê đi!"

Tiếng hát lạc điệu trong đầu lập tức dừng lại.

Hoắc Yến thở phào nhẹ nhõm.

Tần Diệu cũng bình tĩnh lại, đi tới ngồi xuống đối diện hai người.

Diệp Nhạc Dao nhìn thấy Tần Diệu giống như là nhìn thấy nhân dân tệ đang bước tới, tươi cười sáng lạn: "Tổng giám đốc Tần thích uống gì?"

[Kiếm tiền rồi kiếm tiền rồi kiếm tiền rồi~~~~phát tài rồi! Áu Yeah~~~]

Tần Diệu nhắm mắt lại, ít nhất không phải giọng hát khủng bố nữa.

Hoắc Yến quay đầu đi, âm thầm đưa tay xoa xoa lỗ tai.

"Cà phê Americano là được." Tần Diệu hít sâu một hơi.

Diệp Nhạc Dao gật đầu, thuần thục gọi xong menu.

Để không bị tiếng hát kinh khủng hãm hại nữa, Hoắc Yến quyết định tốc chiến tốc thắng cuộc nói chuyện hôm nay, thậm chí cũng không nói móc Tần Diệu nữa, đi thẳng vào chủ đề: "Tổng giám đốc Tần, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp bàn chuyện chính đi."

Tần Diệu cũng đang có ý này, không hề chần chờ chút nào.

Vì thế hai người đàn ông cực giỏi đàm phán chỉ tốn hai phút ngắn ngủi, đã bàn bạc xong tất cả công việc.

Cho đến khi Hoắc Yến và Tần Diệu bắt tay nói "Hợp tác vui vẻ", Diệp Nhạc Dao vẫn có hơi mông lung, trong ánh mắt nhìn Hoắc Yến tất cả đều là nghi hoặc.

[Vậy là xong rồi á? Vậy là đồng ý rồi sao?]

Hoắc Yến nói: "Ngày mai Tổng giám Tần sẽ đưa hợp đồng tới đây, đến lúc đó em có thể đưa cho anh cả, để thư ký của anh ấy xem qua xong rồi ký hợp đồng là được."

Tình hình của Tần Diệu trước đó Hoắc Diệu đã có nghe nói qua. Mặc dù anh đã tiếp nhận công việc của công ty con hơn một năm, nhưng vẫn có một số kẻ ngoan cố không muốn ủy quyền, dẫn đến anh làm việc khắp nơi đều bị cản trở.

Vào lúc này lại xảy ra sóng gió Du Bạch đổi vai, tình cảnh của Tần Diệu tuy rằng không thể nói là khó khăn, nhưng chắn chắn là anh cần tiền.

Cho nên hôm nay trước khi tới đây, Hoắc Yến đã biết lần đàm phán này nhất định sẽ rất thuận lợi.

Chỉ là...

Hoắc Yến hãy còn sợ hãi nhìn Diệp Nhạc Dao, nếu Diệp Nhạc Dao không đi theo thì tốt hơn nhiều.

Nếu như không phải nghe tiếng hát dài đến hai mươi phút của Diệp Nhạc Dao, Hoắc Yến cảm thấy mình vẫn còn tinh thần để mỉa mai Tần Diệu.

Sau khi nghe cậu hát xong, bây giờ anh ta chỉ muốn tìm chỗ nào đó để rửa tai.

Mệt mỏi.

Diệp Nhạc Dao đánh giá Hoắc Yến từ trên xuống dưới.

Hoắc Yến xoa xoa lỗ tai vẫn còn đau âm ỉ, có chút nghĩ mà sợ: "Sao thế? Còn vấn đề gì nữa?"

Diệp Nhạc Dao vội vàng lắc đầu: "Không có không có."

Trong lòng thầm nói: [Mình còn tưởng rằng anh hai chỉ biết nói chuyện yêu đương rồi bị lừa tiền thôi chứ. Không ngờ rằng khi làm chuyện nghiêm túc vẫn rất đáng tin!]

Hoắc Yến nghiến răng.

Đừng tưởng rằng em chửi xéo ở trong lòng là anh không nghe thấy nhé!

Tần Diệu nghe vậy khóe môi hơi nhếch lên, nhớ đến tin đồn hai ngày trước nghe được, bưng cà phê lên uống một ngụm: "Tôi còn tưởng rằng hôm nay anh hẹn gặp tôi là vì tranh thủ vai diễn cho Tô Thụy chứ, không ngờ tới anh tới tìm tôi là để nói chuyện hợp tác."

Nhắc tới Tô Thụy, vẻ mặt Hoắc Yến có chút cứng ngắc.

Anh ta còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, chợt nghe Diệp Nhạc Dao thì thầm trong lòng:

[Nếu như không phải đã nhìn rõ bản chất của Tô Thụy, nói không chừng anh hai đúng là sẽ thật sự tới đây ăn nói khép nép tranh thủ vai diễn này cho Tô Thụy rồi.]

Tần Diệu lặng lẽ vểnh tai.

Hoắc Yến tức giận đến nỗi các ngón tay đang cầm cốc cà phê trắng bệch.

Cái gì gọi là ăn nói khép nép? Anh ta mà cần phải ăn nói khép nép sao?

"Không phải." hai chữ này gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra, trên mặt Hoắc Yến giả vờ ung dung, nhìn Tần Diệu, khóe môi mang theo nụ cười: "Tôi và cậu ta chia tay rồi."

Tần Diệu tỏ ra ngạc nhiên đúng mực: "Vì sao?"

[Đương nhiên là vì Tô Thụy cặp với anh hai chỉ vì tiền của anh hai tôi đóa!]

[Chuyện này gây tổn thương rất chi là lớn với một yêu mất não!]

Khóe môi Tần Diệu suýt nữa không kìm được, nhanh chóng nhấp một ngụm Americano để kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, khóe môi mới trở lại như bình thường.

Hoắc Yến hơi dùng sức đặt cốc cà phê lên bàn, cà phê cũng văng ra vài giọt, bị lời nói của Diệp Nhạc Dao làm nghẹn đến cổ đỏ bừng, còn phải lấy ra đại một cái cớ: "Đương nhiên là bởi vì... không thích hợp."

Cái cớ vạn năng đại pháp!

[Eo ôi ~ cái đồ đàn ông đã chết còn cứng miệng (*).] Diệp Nhạc Dao yên lặng giáng một đòn chí mạng.

(*) Dùng để chỉ người cãi chày cãi cối, chết cũng không nhận sai.

[Bỏ đi, bỏ đi, tốt xấu gì anh hai cũng giúp mình kiếm tiền. Mình sẽ không bóc phốt anh ấy chia tay là bởi vì đứa con trong bụng ánh trăng sáng không phải là của anh ấy. Chuyện này chắc là rất mất mặt!]

Tần Diệu nhíu mày, khóe môi hoàn toàn không kìm được nữa.

Thì ra là thế!

Nếu ánh mắt có thể phun ra lửa, ngọn lửa hừng hực trong mắt Hoắc Yến lúc này khẳng định đã đốt cháy cả quán cà phê.

Anh ta tức giận trừng mắt nhìn Diệp Nhạc Dao bên cạnh, nhưng Diệp Nhạc Dao vừa vặn cúi đầu ăn bánh ngọt, không hề nhận ra sắc mặt khó coi của anh hai nhà mình.

Hoắc Yến nhắm mắt lại, lúc này trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn, may mà Tần Diệu đối diện không nghe được tiếng lòng của Diệp Nhạc Dao!

Tần Diệu vừa rồi vẫn đang suy nghĩ về câu nói ngắn ngủi của Diệp Nhạc Dao, cũng không chú ý tới sự thay đổi trên khuôn mặt Hoắc Yến.

Một lát sau, anh nhớ tới mục đích chính của chuyến đi này, ngước mắt lên đánh giá Diệp Nhạc Dao đang ăn bánh ngọt đối diện.

Chuyện nhà họ Hoắc có con nuôi là chuyện mà toàn bộ giới doanh nhân đều biết, nhưng con nuôi nhà họ Hoắc lại rất ít khi lộ diện trước công chúng.