Lâm Tuyết Tình ngã trên mặt đất một lúc lâu mà vẫn không thể đứng lên được, mẹ Hoắc và cha Hoắc cơm tối cũng chưa kịp ăn, đã phải đưa Lâm Tuyết Tình ngã đến đầu rơi máu chảy, nước mắt giàn giụa vội vã tới bệnh viện.
Diệp Nhạc Dao bị cho ở nhà, thật đáng tiếc, không thể cùng tới hiện trường ăn dưa.
Buổi tối hôm đó cha Hoắc mẹ Hoắc cũng không về, mãi đến tận sáng hôm sau, hai người mới mệt mỏi trở về nhà.
Vừa về đến nhà hai người lập tức lên lầu đi ngủ, Diệp Nhạc Dao cũng chưa kịp hỏi tình huống cụ thể.
Thẳng cho đến giữa trưa, Hoắc Cảnh về nhà, Diệp Nhạc Dao mới từ trong miệng anh cả biết được mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua.
Lâm Tuyết Tình ngã chẳng qua nhìn thì có đáng sợ, thế nhưng sau khi đưa đến bệnh viện bác sĩ chỉ băng bó để cầm máu bà ta, sau đó bà ta được đưa đi thúc nôn và rửa ruột.
À...
Bác sĩ nói nếu đến muộn hơn chút nữa thôi, thì chiếc nhẫn sẽ không còn trong dạ dày nữa.
Mẹ Hoắc nghe vậy sắc mặt tái mét.
Khi cô y tá cầm chiếc nhẫn trên khay bằng cả hai tay bước ra, cô ấy vẫn còn đang nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nuốt sống chiếc nhẫn kim cương trứng bồ câu to ngần này... vậy mà cũng không bị nghẹn."
Quả nhiên tiềm năng của con người là vô hạn.
Chứng cứ đã bày ra trước mắt, Lâm Tuyết Tình cũng không thể chối cãi nữa, bà ta chỉ có thể khóc xin lỗi mẹ Hoắc, nói là mình bị ma quỷ xui khiến.
Còn nói rằng sở dĩ bà ta làm như vậy, cũng là vì con mình thôi.
Hơn thế nữa con trai bà ta còn nhỏ, không thể rời khỏi bà, cầu xin mẹ Hoắc nể tình nhiều năm, đừng báo cảnh sát.
Mẹ Hoắc nghĩ đến cặn thức ăn từng bao quanh chiếc nhẫn kim cương trứng bồ câu là đã cảm thấy buồn nôn, sau khi nghe lý do thoái thác của Lâm Tuyết Tình lại càng tức giận hơn, chỉ vào mũi bà ta mắng: "Vì đứa con nuôi cô nâng trên đầu quả tim, chẳng những cô khắc khe với chính con gái ruột của mình, thậm chí còn phạm tội vì nó! Vậy cô đã bao giờ nghĩ tới chưa? Đứa con trai quý hóa của cô hoàn toàn không phải là trẻ viện mồ côi, mà là con riêng của chồng cô và con giáp mười ba đấy!"
Sau khi dứt lời, Lâm Tuyết Tình ngớ người ngay tại chỗ: "Không... Không thể nào..."
Mẹ Hoắc cười lạnh một tiếng: "Không thể nào? Cô thật sự không biết hay là đã biết nhưng giả bộ hồ đồ? Ngày nào cô cũng trông nom đứa con trai yêu quý của mình, cô thật sự không phát hiện nó càng lớn càng giống chồng cô sao?"
Giống như bị một một chậu nước đá giội từ đầu xuống chân, Lâm Tuyết Tình cảm thấy cả người lạnh lẽo, bà ta thì thào lắc đầu: "Không... không thể nào..." Bà ta trừng mắt nhìn mẹ Hoắc, cố chấp giải thích: "Em... bọn họ... đúng là trước đó có rất nhiều người nói bề ngoài bọn họ..."
Cổ họng Lâm Tuyết Tình như là bị một bàn tay nào đó siết chặt, những chi tiết ở chung trong quá khứ đột nhiên hiện ra trong đầu, rốt cuộc không thể làm như không thấy, bà ta há miệng quả thật không thốt lên nổi một câu.
Lâm Tuyết Tình vô cùng sốc, hai chân mềm nhũn, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.
Mẹ Hoắc lạnh lùng nhìn bộ dạng chật vật của bà ta.
Rốt cuộc nể mặt người chú đã chết, nên không báo cảnh sát nữa.
Nhưng chuyện Lâm Tuyết Tình trộm hai triệu trang sức của mình, mẹ Hoắc cũng không định bỏ qua nhẹ nhàng, trước khi rời khỏi nhà họ Hoắc, cha Hoắc đã bảo quản gia đi kiểm kê trang sức của mẹ Hoắc.
Đợi đến nửa đêm, quản gia mới sắp xếp xong danh sách đưa đến bệnh viện.
Tổng cộng có mười hai sợi dây chuyền và gần một trăm chiếc nhẫn đã bị mất.
Mẹ Hoắc cười giận dữ khi nhìn thấy danh sách.
Chưa kể đến những sợi dây chuyền, chỉ với gần một trăm chiếc nhẫn đó, chiếc rẻ nhất cũng có giá năm mươi nghìn, mẹ Hoắc nhiều nhất chỉ đeo một hoặc hai lần, tình trạng vẫn còn rất mới, thậm chí có chiếc còn là phiên bản giới hạn cách đây hơn chục năm, tổng giá trị trên thị trường ít nhất là năm triệu!
Kết quả Lâm Tuyết Tình mang đi bán, cũng chỉ bán được gần hai triệu.
Đôi mắt của bà ta quả nhiên vẫn nông cạn như xưa.
"Tôi cũng không đòi hỏi gì thêm," mẹ Hoắc lạnh lùng nói: "Cô trả lại số tiền bán trang sức cho tôi, chuyện này coi như xong."
Lâm Tuyết Tình đã khóc một hồi, lúc này thẫn thờ ngồi trên giường bệnh, không còn vẻ vênh váo đắc ý như trước đó nữa.
Mẹ Hoắc nói gì thì bà ta làm nấy.
Có điều ngân hàng chỉ làm việc vào ban ngày, số tiền Lâm Tuyết Tình muốn chuyển lại lớn nên phải làm qua tất cả các thủ tục rắc rối cho đến tận giờ.
"Vãi! Thế nhẫn đâu rồi?" Diệp Nhạc Dao hỏi.
Hoắc Cảnh dừng lại nói: "Đem đi đấu giá rồi."
Con ngươi Diệp Nhạc Dao mở to.
[Không phải chứ? Không phải chứ? Không thể nào trùng hợp như thế được!]
Hoắc Cảnh khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, lấy ra một tấm séc, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn: "Với lại, chuyện này may mà nhờ em..."
Diệp Nhạc Dao đang mải mê suy nghĩ, nghe vậy hoang mang chớp mắt: "Hả?"
[Liên quan gì đến mình?]
[Lẽ nào cả đêm anh cả không ngủ nên não bị chập mạch hở?]
Hoắc Cảnh: "..."
Đúng rồi.
Diệp Nhạc Dao không biết gì cả.
Thế nhưng rốt cuộc cậu học những thứ này từ ai?
Nói chuyện thôi cũng có thể khiến người khác chết vì nghẹn!
"Cho em tiền tiêu vặt." Hoắc Cảnh đè huyệt Thái dương đang phình ra xuống, quyết định không tính toán với Diệp Nhạc Dao.
Diệp Nhạc Dao ngạc nhiên nói: "Chẳng phải tháng này đã cho em tiền tiêu vặt rồi sao?"
Hoắc Cảnh giả bộ muốn lấy lại tấm séc: "Không lấy?"
Diệp Nhạc Dao nhanh tay lẹ mắt bốc tấm séc nhét vào túi quần, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động: "Cảm ơn anh cả!"
Hoắc Cảnh nhìn động tác nhanh nhẹn này của cậu, trong lòng buồn cười, nhớ tới chuyện nghiêm túc hôm qua mẹ Hoắc dặn dò, lại nói: "Đúng rồi, nghe mẹ nói em muốn vào giới giải trí?"
"Đúng vậy!" Diệp Nhạc Dao gật đầu.
[Mình muốn kiếm thật nhiều tiền!]
Nghe được ý chí mạnh mẽ của cậu, trong mắt Hoắc Cảnh lóe qua ý cười, nhưng hắn cũng không cho là thật.
Chỉ nói: "Anh sẽ cho người đi sắp xếp."
Nói xong Hoắc Cảnh cũng đứng dậy, không kịp nghỉ ngơi đã tới công ty.