Mí mắt cha Hoắc giật giật mạnh, không đợi mẹ Hoắc mở miệng, lạnh lùng nói: "Cô nói chuyện cho đàng hoàng!"
Nghiêm khắc quát lớn khiến Lâm Tuyết Tình hoảng sợ, lập tức bà ta tỏ ra ấm ức: "Anh rể, anh hung dữ như vậy làm gì..."
Diệp Nhạc Dao cảm giác như da gà của mình cũng rớt đầy đất, không nhịn được đưa tay lên xoa xoa.
[Không phải chứ, dì hai... như này là bị ma nhập vào người hả?]
[Tại sao đột nhiên lại nói chuyện mắc ói như vậy trời?]
Nếu như có thể like, cha Hoắc khẳng định sẽ cho Diệp Nhạc Dao một like thật to!
Mẹ Hoắc bị chọc giận đến bật cười, chuyện trộm trang sức này còn chưa xong đâu, thế mà Lâm Tuyết Tình vẫn có tâm trạng lén lút đưa đẩy với chồng bà, thật sự cho rằng mắt bà mù không nhìn thấy sao?
Mặt mẹ Hoắc lạnh xuống: "Lâm Tuyết Tình, chị chỉ hỏi em một lần, em thật sự không lấy nhẫn cầu hôn của chị?"
Lâm Tuyết Tình nghe thấy mấy chữ "nhẫn cầu hôn" thì vẻ mặt hơi đổi.
Chiếc nhẫn bà ta vơ đại lại là nhẫn cầu hôn của mẹ Hoắc?
Thảo nào chị ấy phản ứng dữ dội như vậy.
Lâm Tuyết Tình thoáng hoảng hốt, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại, thản nhiên trả lời: "Em không có lấy."
Nói rồi, bà ta tỏ ra vẻ thất vọng lại oan ức: "Chẳng qua là em hâm mộ chị có nhiều châu báu và trang sức quý giá như vậy, cho nên lúc nãy mới muốn đi vào xem thôi, em cũng đâu biết nhẫn cưới của chị trông như thế nào, sao em phải trộm nhẫn cưới của chị làm gì?"
Dừng một chút, bà ta nói tiếp: "Hơn nữa, trang sức của chị họ nhiều như vậy, không chừng là lần nào đó chị đeo nhẫn rồi tiện tay vứt ở đâu đó rồi cũng nên. Chuyện này có thể trách em sao?"
Lâm Tuyết Tình từ nhỏ lớn lên cùng với mẹ Hoắc, đương nhiên bà ta biết mẹ Hoắc có thói quen vứt đồ bừa bãi.
Mẹ Hoắc hiểu rồi, Lâm Tuyết Tình không muốn thừa nhận đây mà.
Lâm Tuyết Tình dứt khoát đứng lên, cầm lấy túi xách của mình: "Bỏ đi, dù sao em giải thích nhiều như vậy chị cũng không tin, nếu không chị lục soát một lần đi?"
Nhìn cái túi được đưa tới trước mặt, mẹ Hoắc và cha Hoắc đều giật mình.
Lâm Tuyết Tình dám đưa túi xách cho bọn họ lục soát, nhất định là chắc chắn bọn họ không tìm được gì.
Quả nhiên, Diệp Nhạc Dao cũng nhỏ giọng nói thầm:
[Chắc chắn dì hai không để nhẫn vào trong túi đâu, dì ấy rất cẩn thận.]
Thấy cha Hoắc mẹ Hoắc không nhận lấy, Lâm Tuyết Tình khẽ nhíu mày: "Xem ra chị vẫn còn tin em?"
Lâm Tuyết Tình chầm chậm thu tay về: "Đã như vậy, thì em về trước đây. Con người của em, vẫn là rất để ý đến danh tiếng của mình, hy vọng sau này em sẽ không nghe được tin đồn gì đó, tránh cho ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta."
"Đúng không chị?" vẻ mặt Lâm Tuyết Tình cười đắc ý.
Bàn tay mẹ Hoắc ở bên hông chậm rãi siết chặt, nhìn chằm chằm vào mắt bà ta: "Không có trong túi của em, vậy thì ở trên người em!"
Đôi mắt Lâm Tuyết Tình ngạc nhiên mở to, sau một lúc lâu mới cười nhạo một tiếng: "Chị à, thế này là chị muốn lục soát người em?"
"Nếu em không có lấy," mẹ Hoắc nói: "Chắc chắn sẽ không sợ bị lục soát?"
Hai tay Lâm Tuyết Tình khoanh lại trước ngực: "Vậy nếu không tìm ra thì sao?"
Mẹ Hoắc trầm mặc.
Diệp Nhạc Dao thầm nghĩ trong lòng:
[Không đúng, sao dì hai lại tự tin như thế được?]
[Mình nhớ không nhầm thì, theo như thời gian trong cốt truyện, hẳn là trong khoảng thời gian này dì hai đã trộm nhẫn cưới của mẹ Hoắc để mang đi bán.]
[Nhưng tại sao dì ấy lại không sợ thế nhỉ?]
[Chẳng lẽ mình đã quên mất tình tiết quan trọng nào rồi à?]
Diệp Nhạc Dao mở Notes ra, lật ra xem một lượt, nhanh chóng nhớ lại tình tiết của truyện ở trong đầu.
Trái tim của cha Hoắc mẹ Hoắc cũng theo lời cậu nói treo cao.
Quên mất tình tiết quan trọng gì rồi?
Mau nhớ ra đi!
Hồi lâu Lâm Tuyết Tình không đợi được mẹ Hoắc lên tiếng, bà ta chắc chắn mẹ Hoắc sẽ không thật sự lục soát người mình, vẻ đắc ý trên mặt càng tăng thêm.
Vốn dĩ bà ta chuẩn bị đi luôn, nhưng bây giờ lại không định đi nữa.
Cha Hoắc mẹ Hoắc không đưa ra được bằng chứng, hại bà ta vô duyên vô cớ lo lắng sợ hãi lâu như vậy, không lấy chút bồi thường, sao bà ta cam lòng được chứ?
Lâm Tuyết Tình chậm rãi ngồi xuống ghê sô pha một lần nữa, cười khẽ một tiếng: "Xem ra chị cũng không chắc chắn lắm nhỉ? Nhưng về phần em, em cũng không phải người tốt tính lắm, chị họ chị cũng biết..."
[Tìm thấy rồi!]
Diệp Nhạc Diêu hét to một tiếng.
Mẹ Hoắc đau đớn nhắm mắt lại.
Cha Hoắc xoa xoa màng nhĩ suýt nữa bị thủng do chấn động của mình.
Đúng lúc thì rất đúng lúc, nhưng thật sự rất điếc tai!
[Mình nói mà, sao dì hai lại không hề sợ như thế! Hóa ra dì ấy đã suy nghĩ cẩn thận phải làm gì ngay từ đầu rồi!]
[Cách này... Hừm... dì hai cũng thật tàn nhẫn với bản thân! Hèn gì vẫn không bị phát hiện!]
Mẹ Hoắc: "..."
Cho nên rốt cuộc là giấu ở đâu?
Có thể nào đừng có úp úp mở mở được không?
Lâm Tuyết Tình: "Em muốn cũng không bao nhiêu, cũng chỉ là một chút bồi thường tinh thần mà thôi, một triệu!"
[Nuốt sống chiếc nhẫn mà không cần uống nước... chờ sau đó... hừm...]
[Chuyện này khó nhận xét thật đấy.]
[Bộ không bị nghẹn thật hả?]
[Bây giờ xem ra dì hai đã nuốt chiếc nhẫn vào rồi, chiếc nhẫn của mẹ Hoắc làm sao bây giờ? Nhưng nếu dì hai đã nuốt chiếc nhẫn cách đây không lâu thì chiếc nhẫn bây giờ chắc vẫn còn trong bụng dì ấy đúng không?]
[Chắc là chưa xuống đường ruột nhanh như vậy... đâu ha?]
Đầu tiên mẹ Hoắc khϊếp sợ, lúc sau vẫn khϊếp sợ, cuối cùng là đen mặt, giận dữ.
Lâm Tuyết Tình bà ta thế mà!
Bà ta thế mà!
Sao bà ta dám!!!
Lâm Tuyết Tình nhìn hai người thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, cười lạnh một tiếng, mình chỉ mới yêu cầu có một triệu, thế mà đã sợ nhiều rồi?
"Chị à, nếu như chị không muốn đưa số tiền này, em chỉ có cách tìm đến luật..."
"Báo cảnh sát đi!" Mẹ Hoắc đột nhiên mở miệng.
Lâm Tuyết Tình sửng sốt, vẻ đắc ý hả hê trên mặt đã biến mất, bà ta khó tin nhìn mẹ Hoắc: "Chị, chị đang nói gì..."
"Ăn trộm, tống tiền," gân xanh trên trán mẹ Hoắc nổi lên dữ dội: "Bất kể là tội danh gì, cô cũng phải ngồi trong đó rất lâu!"
Lúc đầu bà cũng chỉ muốn lấy lại nhẫn cưới rồi không truy cứu nữa.
Nhưng Lâm Tuyết Tình quả thật rất quá đáng!!!
Bây giờ báo cảnh sát ngay...
Chắc là vẫn có thể lấy nhẫn từ trong dạ dày ra chứ?
"Em trộm đồ lúc nào?" Lâm Tuyết Tình tức giận nói.
Mẹ Hoắc nhìn bụng bà ta, cười lạnh một tiếng: "Cô có trộm hay không tự cô không biết hay sao?!"
Lâm Tuyết Tình theo ánh mắt của bà nhìn xuống bụng của mình, sắc mặt bà ta đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt cũng có hơi chột dạ.
Chẳng lẽ bị phát hiện mình nuốt nhẫn vào trong bụng rồi?
Thấy cha Hoắc cầm lấy điện thoại di động, Lâm Tuyết Tình lúc này mới nhận ra bọn họ không có nói đùa, bà ta vội nói: "Không cho thì không cho! Cùng lắm thì em không lấy nữa, báo cảnh sát gì chứ?"
Bà ta hoảng loạn đứng lên, cầm lấy túi xách của mình đi ra ngoài.
Bởi vì bước đi quá nhanh, giày cao gót không cẩn thận trượt trên mặt đất, ngã chổng vó lên trời.
Diệp Nhạc Dao há to miệng.
[Kí...lùm mé(*)?]
(*) hǎigōngniú (bò biển) là một từ chửi bới trong tiếng Tây Ban Nha, nguyên văn là "ay, coño", từ chửi thề do người dẫn chương trình nói ra vào lúc trượt chân đã vô tình trở thành một meme phổ biến trên Internet Trung Quốc.