Mẹ Hoắc nhớ đến tình cảm lớn lên cùng với mình, cũng giúp đỡ Lâm Tuyết Tình và nhà họ Trần không ít.
Kết quả lại bị bà nuôi ra một con sói mắt trắng (*) như vậy!
(*) Chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.
Thảo nào lúc trước có một sợi dây chuyền mẹ Hoắc làm sao cũng không tìm thấy, bà còn tưởng rằng mình bất cẩn đã ném nó đi đâu rồi, thì ra là bị Lâm Tuyết Tình trộm mất!
Mẹ Hoắc tức giận đến ngứa răng, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Lâm Tuyết Tình.
Lâm Tuyết Tình nói xong đang đợi phản ứng của mẹ Hoắc, kết quả không đợi được sự đồng tình của mẹ Hoắc, còn bị bà trừng mắt một cái.
Bà ta đột nhiên vô cớ hoảng hốt.
Mẹ Hoắc trừng mình làm gì?
Có lẽ nào đã bị chị ấy phát hiện ra điều gì rồi sao?
Không đâu.
Mỗi lần bà ta hành động đều rất cẩn thận, hơn nữa nếu như thật sự bị phát hiện rồi, bà ta cũng không thể nào yên ổn ngồi ở đây được.
Chẳng lẽ là không hài lòng với mấy câu mình nói về Diệp Nhạc Dao hả?
Cũng có thể lắm.
Trong lòng mẹ Hoắc, đứa con nuôi không có chút quan hệ máu mủ này còn quan trọng hơn so với cháu gái ruột của bà!
Nhớ tới chuyện này Lâm Tuyết Tình lại thấy tức, lúc trước sau khi bà ta sinh con gái lớn xong thì sức khỏe không tốt. Lúc ấy thấy mẹ Hoắc nhận nuôi Diệp Nhạc Dao, bà ta đã nghĩ đến việc gửi con gái của mình tới đây để mẹ Hoắc nuôi cùng.
Kết quả không ngờ tới mẹ Hoắc lại không chút do dự đã từ chối!
Vì thế mà Lâm Tuyết Tình đã hận mẹ Hoắc một đoạn thời gian rất dài, đến cả Diệp Nhạc Dao cũng ghét luôn.
Người không có chút quan hệ máu mủ nào với nhà họ Hoắc, dựa vào đâu mà cũng có thể được chia tài sản của nhà họ Hoăc chứ?
Những lời lúc này bà ta nói chẳng qua là sự thật thôi mà, vậy mà mẹ Hoắc còn dùng loại ánh mắt chán ghét này nhìn mình. Trong lòng Lâm Tuyết Tình càng nén giận, trên mặt cũng mang theo chút bất ngờ, liếc mắt nhìn Diệp Nhạc Dao, chuẩn bị thay mẹ Hoắc dạy dỗ cậu: "Nhạc Dao, theo cháu thấy nên làm gì đây?"
Diệp Nhạc Dao vẫn còn đang nhớ lại tình tiết của truyện, nghe vậy ngây ngốc một chút mới nói: "Vậy thì vứt đi thôi ạ."
Lâm Tuyết Tình sững người: "Cháu nói vứt ai cơ?"
Diệp Nhạc Dao buồn bực: "Chẳng phải dì nói không cần Gia Vượng đấy thôi?"
Gia Vượng chính là con nuôi cục cưng của Lâm Tuyết Tình.
[Dù sao cũng đâu phải con đẻ, lại còn vong ơn bội nghĩa, không nuôi giùm người khác từ sớm thì vẫn tốt hơn.]
Diệp Nhạc Dao thật lòng đề nghị.
Lâm Tuyết Tình lại bị lời này của cậu làm cho nghẹn họng.
Mẹ Hoắc suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Nói chẳng sai chút nào!
Nhưng Lâm Tuyết Tình làm sao nỡ vứt bỏ đứa con trai cục cưng của bà ta được chứ?
Đừng thấy bình thường Lâm Tuyết Tình rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái, nhưng ở nhà bọn họ, người có địa vị cao nhất trong nhà, vẫn là con nuôi của bà ta.
Lúc trước sau khi vừa ôm đứa con nuôi về, thậm chí bà ta còn không quan tâm đến đứa con gái ruột của mình, còn định gửi nó cho mẹ Hoắc nuôi.
Mẹ Hoắc khuyên nhủ bà ta mãi, bà ta chỉ đành bất đắc dĩ mang con gái về.
Bây giờ thì hay rồi.
Đứa con được nuông chiều nhiều năm như vậy lại là con riêng của chồng ở bên ngoài.
Cũng không biết đến khi Lâm Tuyết Tình biết được sự thật, sẽ có biểu cảm gì.
Diệp Nhạc Dao vừa nói xong, lại cảm thấy không đúng, vứt bỏ chính là phạm tội, vì vậy cậu sửa miệng nói: "Hoặc là dì hai dì ly hôn không cần quyền nuôi con cũng được ạ."
[Thế nhưng trước khi ly hôn, phải đòi lại tiền từ dì hai mới được.]
[Mình nhớ loáng thoáng hình như dì hai còn trộm một món trang sức vô cùng quan trọng, khiến cho cha Hoắc mẹ Hoắc... Rốt cuộc là món gì nhỉ?]
Lâm Tuyết Tình bị tức giận đến mức biểu cảm vặn vẹo.
Không ngờ tới vừa rồi bà ta nói nhiều lời quái gở như vậy, Diệp Nhạc Dao lại thật sự cho rằng bà ta đang nói về đứa con cục cưng Gia Vượng của bà ta sao?!
Cuối cùng Diệp Nhạc Dao lật Notes ra, tiếng lòng đột nhiên cất cao:
[Nhớ ra rồi! Nhẫn cầu hôn! Dì hai đã lấy trộm chiếc nhẫn cầu hôn mà cha Hoắc tặng cho mẹ Hoắc, sau đó chiếc nhẫn rơi vào tay một người phụ nữ mơ ước cha Hoắc. Khiến cho mẹ Hoắc còn tưởng rằng là cha Hoắc lén đưa cho cô ả, cũng chính vì thế mà hai người trực tiếp ly hôn!]
Mới vừa bước vào cửa cha Hoắc đã nghe thấy một câu sốc óc như thế, lượng tin tức cực lớn, động tác của ông đột nhiên dừng lại, ngước mắt lên nhìn mẹ Hoắc.
Nhẫn cầu hôn bị Lâm Tuyết Tình bán?
Bọn họ còn vì thế mà ly hôn?
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Mẹ Hoắc càng khϊếp sợ hơn, nhẫn cầu hôn của bà bình thường bà cũng không nỡ đeo, chỉ sợ không cẩn thận làm mất, kết quả lại bị Lâm Tuyết Tình ăn trộm rồi bán đi?!
Sắc mặt Lâm Tuyết Tình khó coi, không hề chú ý tới biểu cảm đột ngột thay đổi của mẹ Hoắc, lại càng không chú ý tới cha Hoắc đang đứng ở cửa, bà ta hãy còn đang tức giận với mấy câu nói vừa rồi của Diệp Nhạc Dao.
Nghe mấy lời Diệp Nhạc Dao nói mà xem!
Chẳng qua bà ta chỉ muốn dạy dỗ nó một chút, nó lại bảo mình ly hôn đi!
Không được, hôm nay bà ta nhất định phải để cho thằng nhãi không biết trời cao đất rộng này tỉnh ra, nó chỉ là một người ngoài, dựa vào đâu mà ở lại nhà họ Hoắc?
Lâm Tuyết Tình lạnh lùng nói: "Diệp Nhạc Dao, một người ngoài như cháu..."
"Lâm Tuyết Tình!" cuối cùng mẹ Hoắc không nhịn được nữa, lớn tiếng ngắt lời bà ta.
Lâm Tuyết Tình bị âm thanh này làm cho hoảng sợ, lời còn lại cũng nuốt trở về, quay đầu lại nhìn mẹ Hoắc, lúc này mới phát hiện sắc mặt mẹ Hoắc cực kỳ khó coi.
Bà ta vẫn chưa nói gì, chị họ cứ như vậy che chở cho Diệp Nhạc Dao rồi sao?
Trong lòng Lâm Tuyết Tình càng thêm khó chịu: "Chị họ, em đâu có nói..."
"Tiểu Dao là con trai của chị, còn em," mẹ Hoắc dừng lại, mới mở miệng nói: "Chỉ là khách."
Khuôn mặt Lâm Tuyết Tình trong nháy mắt đỏ bừng lên, trong lòng tức giận ngút trời.
Thấy bà ta còn định mở miệng nói gì nữa, mẹ Hoắc lại lần nữa mở miệng: "Đúng rồi, cách đây không lâu chị đột nhiên phát hiện chị bị mất không ít đồ trang sức."
Giọng của mẹ Hoắc không hề có chút độ ấm nào, lúc nói đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyết Tình.
Mí mắt Lâm Tuyết Tình chợt khẽ run, như thể bị một chậu nước đá giội từ đầu xuống chân, tức giận ngay lập tức biến mất, máu toàn thân đều lạnh dần.
Trên mặt bà ta là vẻ bối rối không che giấu được, rũ mắt xuống không dám nhìn mẹ Hoắc.
Thật sự bị chị ấy phát hiện rồi à?
Không phải chứ?!
Lâm Tuyết Tình giật giật khóe môi, lộ ra một nụ cười gượng gạo: "Là, thật sao... em nhớ chị họ bình thường vứt đồ đạc bừa bãi, có khi nào là chị nhớ nhầm chỗ rồi không?"
Cha Hoắc lúc này cũng đi đến, nháy mắt ra hiệu cho quản gia: "Xem camera một chút chẳng phải sẽ biết hay sao?"
Nét mặt Lâm Tuyết Tình càng khó coi hơn, chóp mũi cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, đứng ngồi không yên ậm ừ hùa theo hai tiếng, dứt khoát cầm túi đứng lên: "Anh, anh rể cũng đã về rồi, em về trước đây."
"Khoan đã." mẹ Hoắc nở một nụ cười nhẹ với bà ta: "Cũng tới giờ cơm rồi, sao có thể không giữ khách ở lại ăn cơm được chứ? Đúng không?"
Câu cuối cùng là mẹ Hoắc nói với Diệp Nhạc Dao.
Diệp Nhạc Dao ngay lập tức gật đầu như giã tỏi: "Đúng ạ!"
[Vừa rồi mình còn đang suy nghĩ làm sao để nói chuyện dì hai trộm đồ trang sức cho mẹ Hoắc biết đây, không ngờ mẹ Hoắc đã biết lâu rồi! Không hổ là mẹ Hoắc!]
[Vậy thì lát nữa chẳng phải sẽ bắt đầu đối chứng công đường ư?]
[Wow, thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ!!!]
Cha Hoắc, mẹ Hoắc lặng lẽ đưa tay che lỗ tai bị âm cao đấm vào.
Cũng không cần phải phấn khích đến thế đâu.