Sau Khi Tiếng Lòng Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Gia Đình Kẻ Phản Diện Đoàn Sủng

Chương 15

Mẹ Hoắc vẫn luôn biết Lâm Tuyết Tình ghen tị với mình.

Nhưng trộm đồ?

Lâm Tuyết Tình trộm món gì của bà?

Không đợi mẹ Hoắc suy nghĩ cẩn thận, Diệp Nhạc Dao đã thay giày đi vào ngồi xuống bên cạnh mẹ Hoắc, còn vui tươi hớn hở nói với mẹ Hoắc: "Mẹ Hoắc, con về rồi đây!"

Mẹ Hoắc mỉm cười, bà còn chưa lên tiếng, dì hai Lâm Tuyết Tình ngồi ở bên cạnh đã khinh thường quét mắt nhìn Diệp Nhạc Dao, khịt mũi một tiếng mở miệng nói: "Quả nhiên, không phải con ruột có khác, không được nuôi dạy tốt."

Mẹ Hoắc nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, lúc này liếc mắt cảnh cáo Lâm Tuyết Tình.

Lâm Tuyết Tình hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt cảnh cáo của mẹ Hoắc, vẫn tiếp tục nói: "Nếu như là em, con cái phải được dạy dỗ nghiêm khắc, không thể nuông chiều được, nếu không ngay cả ai đối xử tốt với nó nó cũng không biết! Thằng nhóc thúi nhà em lúc trước cũng có chút nổi loạn, còn nói là không cần người mẹ này nữa. Kết quả em xách nó lên đánh cho một trận, chẳng phải cũng trở nên ngoan ngoãn đấy sao? Nhưng em vẫn còn giận đây, em không cần nó nữa!"

Lâm Tuyết Tình nói thế là đang mỉa mai Diệp Nhạc Dao đến nay vẫn còn gọi bà là mẹ Hoắc, chứ không phải gọi bà là mẹ!

Cha mẹ Diệp Nhạc Dao qua đời vì tai nạn xe lúc bé con Nhạc Dao năm tuổi, khi đó bé con Nhạc Dao cũng đã có ký ức.

Mẹ Hoắc và mẹ bé con Nhạc Dao là bạn thân, sau khi đứa bé được sinh ra đã nhận mẹ Hoắc làm mẹ nuôi, sau đó bé con Nhạc Dao học nói, vẫn luôn gọi là mẹ Hoắc.

Cho nên mặc dù sau đó mẹ Hoắc nhận nuôi Diệp Nhạc Dao rồi, bà cũng không bảo đứa trẻ thay đổi xưng hô.

Bà còn lo lắng Diệp Nhạc Dao buồn bã sẽ tổn hại tinh thần, bắt cả nhà không được nhắc tới chuyện này trước mặt Diệp Nhạc Dao.

Mặc dù bây giờ Diệp Nhạc Dao đã trưởng thành, nhà bọn họ cũng rất ít khi đề cập đến việc này trước mặt Diệp Nhạc Dao, chớ nói chi là để cho Diệp Nhạc Dao thay đổi xưng hô!

Cả nhà họ Hoắc bọn họ còn không có ý kiến, cần Lâm Tuyết Tình bất mãn giùm bà chắc?

Trên mặt mẹ Hoắc đã mang theo chút tức giận, nhưng ngại Diệp Nhạc Dao vẫn còn ở đây, thế nên không tiện bộc phát.

Bà chỉ có thể nghiêng đầu nhìn Diệp Nhạc Dao một cái, trông thấy sắc mặt cậu vẫn bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm. Mẹ Hoắc đang muốn chuyển đề tài, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói thắc mắc của Diệp Nhạc Dao:

[Ầy, nghe dì Hai nói những lời này, dì có biết đứa con nuôi mà dì nhận nuôi thật ra là con riêng của chồng dì nɠɵạı ŧìиɧ ở bên ngoài sinh ra hông?]

Vẻ mặt mẹ Hoắc thay đổi.

Sao cơ?

[Trước đây sau khi dượng hai ôm đứa bé về nhà, dì hai cũng không thích đứa bé này lắm. Chỉ có điều dì hai này... sức khỏe của dì ấy không tốt, bác sĩ cũng khuyên không nên mang thai lần nữa. Cơ mà dì hai cực kỳ trọng nam khinh nữ, cho rằng trong nhà không có con trai thì không thể nối dõi tông đường. Không biết nhà Thanh đã sụp đổ bao nhiêu năm rồi mà dì hai mình vẫn quấn tiểu não (*)]

(*) Có nghĩa là không phải bảo thủ về tư tưởng phong kiến

và lạc hậu về truyền thống mà chỉ đơn giản là thiếu hiểu biết.

[Cũng bởi vì nguyên nhân này nên dì hai mới đồng ý nhận nuôi đứa bé, thế nhưng đứa bé này nào phải là đứa bé ở viện mồ côi đâu! Mà là đứa con riêng mà dượng hai có với người tình ở bên ngoài!]

[Nếu như mình nhớ không sai, ả con giáp mười ba đó hình như sống cùng một khu chung cư với dì Hai thì phải?]

Đôi mắt mẹ Hoắc trong nháy mắt trợn tròn, cơn tức cũng biến mất chút ít.

Thật hay giả?

Diệp Nhạc Dao vẫn đang cố gắng nhớ lại tình tiết, thuận tiện mở Notes trong điện thoại ra.

[Chuẩn đét rồi, mình nhớ không sai mà. Dượng hai mua nhà cho con giáp mười ba cùng khu chung cư. Mỗi ngày đều nói là đưa con nuôi đi học với giáo viên nước ngoài, nhưng thật ra dượng hai lại dẫn theo con nuôi đến quấn quýt với mẹ ruột của cậu nhóc.]

[Đứa con nuôi làm ầm lên không cần người mẹ là dì ấy nữa... phải chăng đã biết dì hai không phải mẹ ruột của cậu nhóc rồi nhở! Dù sao bình thường dì hai đối xử rất nghiêm khắc với con nuôi. Đã thế mỗi lần con giáp mười ba gặp cậu nhóc đều dụ dỗ bằng viên đạn bọc đường (*), thì sao cậu con nuôi có thể thích dì hai được chứ?]

(*) Chỉ sự cám dỗ vật chất dễ làm cho sa ngã, làm điều xấu, lợi cho người cám dỗ.

[Cho nên bây giờ trong lòng dì hai đã nguội lạnh rồi à?]

[Nhưng cho dù có thất vọng đau khổ thì thất vọng đau khổ đó cũng thuộc về dì, còn chuyện chôm đồ trang sức của mẹ Hoắc thì vẫn không thể tha thứ được!]

[Hẳn hai triệu cơ mà!]

Mày Diệp Nhạc Dao nhăn lại, hai triệu này còn nhiều hơn số tiền cậu dành dụm trước kia nữa đấy!

[Không được, mình phải tìm cơ hội lúc nào đó nhắc nhở mẹ Hoắc... số tiền này nhất định phải lấy lại!]

Ánh mắt mẹ Hoắc nhìn về phía Lâm Tuyết Tình lúc đầu còn mang theo đau lòng, sau khi nghe thấy những lời này, ngay lập tức ngạc nhiên trừng to mắt.

Bao nhiêu?

Con nói bao nhiêu?

Những hai triệu?!

Rốt cuộc thì Lâm Tuyết Tình đã trộm hết bao nhiêu đồ trang sức của mình rồi?

Mẹ Hoắc tức đến mức tức ngực.

Thật ra Lâm Tuyết Kỳ cũng không phải em gái ruột của mẹ Hoắc, mà là em họ của mẹ Hoắc.

Lúc chú còn trẻ làm ăn bận rộn, thường xuyên gửi nuôi Lâm Tuyết Tình sang nhà họ.

Từ nhỏ Lâm Tuyết Tình đã háo thắng, thích so sánh với mẹ Hoắc.

So dáng người, so nhan sắc, so thành tích, thậm chí ngay cả kết hôn cũng phải so một lần.

Thậm chí lúc mẹ Hoắc và cha Hoắc kết hôn, Lâm Tuyết Tình còn ghét bỏ cảm thấy nhà họ Hoắc chỉ là một gia tộc nhỏ, không muốn tham dự hôn lễ của mẹ Hoắc, cắt đứt liên lạc với bà.

Sau đó mẹ Hoắc và cha Hoắc cùng nhau phấn đấu, tập đoàn Hoắc thị thành công phát hành cổ phiếu lần đầu ra công chúng, trở thành công ty hàng đầu trong giới. Ngược lại nhà họ Trần mà Lâm Tuyết Tình lựa chọn kỹ càng dần dần suy thoái, công ty từng bước đứng trên bờ vực phá sản, Lâm Tuyết Tình lại bám víu vào.