Ông chỉ muốn thúc đẩy hoàng thượng, nhưng không muốn bởi vì vậy mà ném đi mạng nhỏ a.
Kỳ Diêm không muốn mạng nhỏ của ông, không có cảm xúc gì phất tay, để cho ông lui ra.
Trong điện chỉ còn một mình anh, anh lại lấy viên đá màu đen từ trong túi ra. Viên đá này thần kỳ ở chỗ, ở chỗ càng tối, nó càng sáng. Nhưng không phải phát sáng toàn bộ như viên dạ minh châu kia, chiếu sáng xung quanh.
Nó sẽ không phát sáng, cũng không chiếu sáng bất kỳ vật gì. Thế nhưng trong đó, trong bóng tối, giống như là có đồ vật gì đang di chuyển.
Kỳ Diêm đối mặt với một viên đá, ngồi một mình đến trưa.
Đợi nghe được tiếng động ở ngoài cửa, anh cất viên đá, thẳng người. Có thể ngườiđi vào, là Trương Đức Toàn.
Trên mặt của anh không hề có một chút cảm xúc nào, hờ hững nhìn Trương Đức Toàn cười đến mức mặt có nếp nhăn.
“Hoàng thượng, An Mỹ Nhân nói muốn rửa cái mặt, đợi chút nữa mới đến.”
Trương Đức Toàn bưng một bát canh ngọt, khói nhẹ cùng mùi ngọt toả ra từ bên trong.
Kỳ Diêm ngửi thấy, sắc mặt lại càng đen hơn.
“Ai làm?”
Giọng nói lạnh lùng trầm xuống, làm cho Trương Đức Toàn khẽ giật mình, chuông báo động vang lên. Hỏng bét, quá vui rồi, suýt nữa quên mất, hoàng thượng không thích ngọt, ghét đường vô cùng nghiêm trọng.
Nhìn vẻ mặt này của hoàng thượng, dù là canh ngọt của An Mỹ Nhân làm, cũng có thể không giúp ích được gì.
Ông không dám giấu diếm, đang muốn nói An Nhiễm làm, liền nghe Kỳ Diêm nói với giọng mỉa mai:
“Thái hậu tạo phản, tướng quân tạo phản, đại thần tạo phản, hiện tại, liền chỉ là một đầu bếp, đều không đặt trẫm ở trong mắt sao.”
Giọng nói càng ngày càng tàn nhẫn, anh nhìn chằm chằm vào bát canh hảo hạng, giọng nói tràn ngập sát ý:
“Trương Đức Toàn, đi, đào hai mắt người đã làm cái thứ này......”
Lạch cạch!
An Nhiễm vừa tới nơi liền nghe được một câu nói này, quả thật sợ choáng váng, lò sưởi cứ như vậy mà rớt từ trong tay xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo.
Làm đồ ngọt sẽ bị móc mắt sao?
A!!! Cô nên nằm trong chăn ngủ ngon, làm đồ ngọt gì chứ!
Cô không có khóc, nhưng đôi mắt đỏ lên, ngập nước, vừa ủy khuất vừa sợ.
Kỳ Diêm tưởng rằng mình đã doạ sợ cô, đứng dậy tiến lên một bước, lại thấy An Nhiễm vô thức lui về sau một bước.
Gương mặt vốn đang không vui của anh triệt để đen thành đáy nồi, đúng lúc này, Trương Đức Toàn chịu áp lực, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Hoàng thượng, canh này là An Mỹ Nhân đặc biệt làm cả buổi chiều cho ngài .”...... Yên lặng, yên lặng hồi lâu.
Kỳ Diêm nhìn chằm chằm vào An Nhiễm, bầu không khí yên tĩnh giằng co hồi lâu, anh nhấp nhẹ môi mỏng:
“Lúc nãy anh không biết là em làm.”
Ý định gϊếŧ người của anh sau khi Trương Đức Toàn nói ra là cô, lập tức biến mất.
An Nhiễm mơ hồ hiểu ra cái gì, bây giờ, cũng không sợ nữa, từ từ đi lại gần hỏi:
“Có phải em đã làm gì sai hay không?”
Chẳng lẽ lại đồ ngọt phạm vào điều cấm kỵ gì của anh sao?
“Không phải lỗi của em.”
Kỳ Diêm nói rất nhanh nói, rót một bát canh nấm hương hạt sen ở trước mặt An Nhiễm, bên trong còn có thêm tổ yến......
Anh liếc mắt nhìn An Nhiễm, cô giống như một con nai con bị hoảng sợ, hơi nước ở đáy mắt hơi nước chưa biến mất, đỏ mắt chờ mong nhìn anh.
Thế là, anh bưng bát sứ nhỏ lên, ngửa đầu nhắm mắt lại chuẩn bị uống một hơi cạn sạch...... Nhưng, mới uống một ngụm, cổ tay liền bị người giữ chặt.
Đôi tay nhỏ hơi lạnh, không giữ được tay anh, cô liền dùng hai tay.
“Hoàng thượng không thích, cũng đừng uống.”
Đâu có người nào uống canh ngọt lại có dáng vẻ như uống thuốc độc, chân mày kia nhăn đến mức có thể kẹp chết con ruồi.
An Nhiễm nhận lấy bát sứ, ngẩng mặt lên, nói khẽ;
“Lần sau em sẽ làm đồ ăn mà anh thích ăn.”
“Cái này, em sẽ uống.”
Đúng lúc, cô rất thích uống.
Cô nói rất nhiều, còn giúp anh uống một bát lại một bát canh ngọt mà không thích.
Ánh mắt nóng bỏng của Kỳ Diêm rơi vào cái miệng nhỏ khẽ đóng và mở của An Nhiễm, đột nhiên nghiêng người nắm eo của cô.
Một nụ hôn dài và sâu kết thúc, anh nói
“Hiện tại không có không thích.”