Đại Lão Chỉ Yêu Tôi

Chương 42

Mọi người xung quanh trợn trắng mắt ở trong lòng, nấu canh quan trọng nhất chính là khống chế lửa tốt a, may là An Tiểu Chủ không quá quen thuộc với những này, nếu không thì sẽ thực sự xấu hổ.

Có người chủ động hỗ trợ, An Nhiễm đương nhiên vui vẻ:

“Được, làm phiền ông.”

Đầu bếp chủ động đứng ra, lo lắng An Mỹ Nhân bị mất mặt, trở về sẽ tố cáo với hoàng thượng: Một đám ngu xuẩn ở bếp sau, thấy cô gặp khó khăn, không có một người nào giúp cô thoát khỏi rắc rối.

Đến lúc đó, chỉ sợ tất cả mọi người đều gặp rắc rối.

Sau khi mở miệng, trong lòng cũng lo lắng không yên.

Nhìn vẻ mặt của cô cũng không có không vui, trong giọnh nói nhẹ nhàng mang theo vài phần phóng khoáng, trái tim lo lắng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nhìn qua, là một người rất dễ sống chung.

Nồi gốm hầm cách thủy không dùng củi, mà dùng than. Nhưng ông vô cùng thành thạo, nhanh nhẹn lấy mấy viên than đỏ đang cháy mạnh từ trong bếp lò ra.

An Nhiễm đã để Thải Lê chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn lúc đến đây, đợi lửa xong, bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi.

Đầu bếp thấy cô ngáp lần này đến lần khác, lại khéo léo nói:

“Món canh này vô cùng tốn thời gian, tiểu chủ không ngại thì về nghỉ ngơi trước đi. Nô tài ở đây nhìn lửa, đợi đến lúc nóng lên, sẽ thông báo cho ngài đến sau.”

An Nhiễm cảm thấy ông ấy nói rất có đạo lý, trước đó không ngủ được, cộng thêm việc gặp ác mộng, hiện tại cô rất mệt mỏi, vô cùng buồn ngủ. Liền để ông ấy giúp đỡ nhìn lửa, trước khi đi nghiêng qua nhìn Thải Lê một chút.

Đầu bếp nhận được một túi tiền thưởng, cười đến mức không ngậm được miệng. Sau bốn giờ, đi tìm Thải Lê cùng Thải Y đúng giờ.

Kỳ Diêm không có thói quen ngủ trưa, lại chưa tới thời gian đọc tấu chương, anh cực kỳ chán nản.

Người một khi quá chán, liền muốn kiếm chuyện.

Anh lấy danh sách có một đoạn thời gian chưa nhìn ra, tiện tay liền lật đến một tờđược đánh dấu.

“Trương Đức Toàn, ngày cúng tế hôm kia, người phụ trách đi theo áp giải chính là ai?”

“Là Triệu đại nhân của Đại Lý Tự Khanh.” Trương Đức Toàn sửng sốt chớp mắt một cái, Triệu đại nhân được hoàng thượng tự mình chọn làm quan đi cùng, lúc này mới mấy ngày, hoàng thượng đã không nhớ rõ sao? Trong đầu của hoàng thượng đang suy nghĩ cái gì vậy!

Kỳ Diêm xụ mặt, không có quản ông suy nghĩ như thế nào, thản nhiên nói:

“Đổi thành Tô Thái Úy, ngày mai ông đi đến nhà họ Tô truyền chỉ.”

“Còn bên Triệu đại nhân......”

“Ngày kia sai người đi, không cần quá sớm.”

“Vâng.”

Trương Đức Toàn trả lời, thầm nghĩ như vậy mới đúng mà. Hoàng thượng biết rõ Triệu đại nhân đứng về phe thái hậu, nhưng vẫn cứ chọn ông ta.

Cho dù hoàng thượng có thể có ý đồ khác, nhưng bất kể là cái gì, cũng không thể đặt mình vào nguy hiểm a.

Lúc đó ông còn muốn đưa ra lời khuyên, bây giờ xem ra, hoàng thượng vốn không có ý định mạo hiểm.

Ông đã hiểu ý đồ của hoàng thượng rồi.

Nhử một chiêu, lại trì hoãn thời gian, để thái hậu phí công vô ích.

Chắc những ngày này thái hậu đã bày binh bố trận xong, đợi đến ngày xuất phát, phát hiện người mà chính mình cần dùng bị đổi, chắc chắn sẽ rất đặc sắc.

Trương Đức Toàn vui vẻ, hoàng thượng an toàn, ông cũng có thể an toàn. Chỉ là vui vẻ chưa được bao lâu, liền cảm thấy ánh mắt trên đỉnh đầu bắt đầu thay đổi dần dần. Càng ngày càng nặng, càng ngày càng sắc bén....... Quả nhiên làm người thì không thể quá đắc ý vênh váo.

Mắt ông híp lại mỉm cười ngẩng đầu, chỉ thấy Kỳ Diêm đang đè lên huyệt thái dương, giống như không thoải mái lắm.

Liếc mắt nhìn trời, Trương Đức Toàn nói từ từ:

“Giờ vẫn còn sớm, nếu hoàng thượng cảm thấy mệt mỏi, hay là đi vào phòng ngủ để ngủ một lát.”

Phòng ngủ ở sân sau chỉ có phòng kia, không cần nói rõ, cũng nghe ra được ý của ông.

Kỳ Diêm đột nhiên không xoa nữa, nhìn chằm chằm đầu của Trương Đức Toàn, hơn nửa ngày không lên tiếng. Trong một lúc, Trương Đức Toàn thậm chí lo lắng cái đầu này của ông còn có thể cứu được hay không?

Cũng không biết hoàng thượng nghĩ như thế nào, một lúc chưa nhìn thấy An Mỹ Nhân, liền tức giận, rõ ràng là rất thích, nhưng lại chậm chạp chưa cho người ngủ cùng. Hành vi đáng ngờ, tâm trạng lặp đi lặp lại, làm cho người phía dưới cũng nơm nớp lo sợ theo.