Trên cổ áo có lông chồn màu đen ở hai bên, càng làm nổi bật gương mặt lớn tròn trịa của Điền Công Công và làm nó càng mập mạp hơn, ông ta cười tươi:
“Bẩm Thải Y cô cô, đây là cháo trắng bổ dưỡng dạ dày, màn thầu thô, còn có dưa cải ăn với cơm. Tiểu chủ đừng có tức giận, gần đây thời tiết xấu, ngoài thành có không ít người dân chết cóng. Thái hậu nhân hậu, yêu cầu hậu cung ăn ít đi, tiết kiệm ngân sách để cứu dân chạy nạn.”
“Ngươi......” Mỗi lần đều như vậy, lấy thái hậu làm bia đỡ đạn.
Thải Y vẫn không phục: “Nhưng đồ ăn sáng của ngươi càng nhiều càng phong phú hơn so với ở đây.”
Điền Công Công cũng không sợ hãi cũng không tức giận, vẫn là vẻ mặt cười híp mắt, lời lẽ hùng hồn nói:
“Đó là bởi vì nô tài dậy sớm, tiểu chủ tham ngủ, giờ này đã không có nhiều đồ ăn nữa. Nô tài năn nỉ hơn nửa ngày, mới xin được những thứ này.”
Nói một cách khác, nếu không phải nhờ ông ta, chủ tử ngay cả cháo trắng dưa cải đều ăn không được.
Vẻ mặt của ông ta nhởn nhơ, lặng lẽ quan sát phản ứng của An Nhiễm.
Liền thấy cô đang nhìn về phía gương đồng ngẩn người.
An Nhiễm quả thực có chút ngoài ý muốn, tuy là cô lúc này xuyên qua tới, trong đầu lại có được toàn bộ ký ức qua sinh hoạt mười sáu năm tại Nam Quận. Chỉ là, những ký ức này đều là ở dạng văn bản, cũng không có hình ảnh.
Thấy rõ người ở trong gương đồng, cô sửng sốt.
Vậy mà cùng chính mình giống nhau như đúc.
Cô chớp chớp lông mi, chuyển sang ngẩng đầu quan sát Điền Công Công đang ở trước mắt giả vờ cười.
Vừa rồi ngược sáng, thật ra cô không thấy rõ ông ta lắm.
Một lát sau, An Nhiễm mắng chửi té tát Tư Mệnh ở trong lòng.
“Đồ ăn rất quý giá, tiểu chủ nhanh chóng ăn đi.”
Điền Công Công thúc giục, con mắt nho nhỏ dính trên mặt cô không hề di chuyển. Lớn lên với dáng vẻ xinh đẹp như vậy, thái hậu tuyệt đối sẽ không cho phép cô nhận thánh sủng để uy hϊếp địa vị của Tả Quý Phi. Cả đời này của tiểu chủ, đều chỉ có thể ở cùng ông ta tại Thanh Phong Uyển này.
Có mỹ nhân như thế đi theo, bị đưa đến lãnh cung thì như thế nào?
“Ngươi đi ra ngoài trước đi.” An Nhiễm cúi đầu nâng ngón tay lên, khuôn mặt của Điền Công Công trông rất bỉ ổi, ánh mắt đầy dầu mỡ, thực sự quá ngán rồi.
Sau khi người chướng mắt đã đi ra ngoài, Thải Y cùng Thải Lê đều đỏ mắt: “Tiểu chủ......”
Nam Quận là một quốc gia rất nhỏ, ở giữa ở Đại Chiêu cùng Đại Tề, ngoại trừ rừng núi cùng mỹ nhân, không có tí ưu thế nào. Quốc gia quá yếu, công chúa hòa thân ngay cả phi vị đều không thể đạt được, chỉ được phong mỹ nhân.
An Nhiễm nhấp một ngụm cháo, nhẹ nhàng trấn an các cô: “Hai người đừng khóc, cứu dân chạy nạn cũng coi như làm công đức, ta ăn ít như vậy, công đức khẳng định nhiều nhất. Sau này, phúc khí tất nhiên cũng nhiều hơn những người khác.”
Liên tiếp ăn nửa tháng cháo trắng màn thầu, từ đầu đến cuối cô đều không tức giận.
Cô không vội, Điền Công Công lại sốt ruột.
Ông ta thấy, An Nhiễm là công chúa cành vàng lá ngọc, từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp chưa từng ăn đau khổ gì. Ông ta mỗi ngày khắt khe với cô như vậy, lại luôn luôn vô ý để cô biết được bản thân trôi qua tốt hơn cô. Không bao lâu nữa chắc chắn cô sẽ cúi người lấy lòng hắn.
Tiếp tục chờ An Nhiễm chủ động cúi đầu chịu thua, không ngờ đã lâu như vậy, cô vẫn cứng đầu cứng cổ không rên một tiếng.
Ngược lại là ông ta không giữ được bình tĩnh, hôm nay cố ý đưa trà cùng bánh ngọt ngon hơn, chuẩn bị cho cô nếm thử ngon ngọt.
“Nô tài thay ngự trù tổng quản ở Ngự Thiện phòng chạy việc vặt nửa tháng, cuối cùng cũng đổi được chút bánh ngọt, tiểu chủ nếm thử một chút?” Mở nắp hộp đựng thức ăn, bánh ngọt làm bằng gạo nếp bốc hơi nóng lên màu sắc mê người, mùi thơm nức mũi.
Điền Công Công rót trà cho An Nhiễm, không biết sao tay run một cái, nước trà nóng rơi xuống bộ quần áo màu hồng đào của thiếu nữ. Hắn vội vàng quỳ xuống, đưa tay liền muốn giúp cô lau.
“Ai u, đều do nô tài tay chân vụng về. Tiểu chủ bớt giận, nô tài liền lau sạch sẽ cho ngài.”
Bàn tay thô ráp liền muốn xoa trên eo của An Nhiễm, bỗng nhiên khoảng cách càng ngày càng cách xa, ngay sau đó âm thanh quát lớn từ trên đầu rơi xuống.
“Không cần! Điền Công Công đã biết sai liền ra ngoài cửa quỳ một canh giờ, ta liền không so đo với ngươi.”
Nói xong, thấy Điền Công Công bất động, An Nhiễm lập tức lạnh mặt:
“Làm sao vậy? Ta không mời nổi ngươi sao?”
“Nô tài không dám.” Điền Công Công xụ mặt, chủ tử không được yêu thích giống như ngọn cỏ, ai cũng có thể giẫm lên một cái. Ông ta cũng có thể không nghe lệnh, cô lại không thể làm gì ông.
Chỉ có điều, lúc này còn chưa phải là lúc trở mặt. Để cô thể hiện một chút uy phong thì có làm sao, sẽ có thời điểm cô chịu đau khổ.
Ngoài phòng, Điền Công Công quỳ đầu gối trên sàn nhà lạnh buốt, gió lạnh buốt như gai, thổi đến làn da đau nhức. Ông ta vốn định giả vờ một chút, không muốn quỳ đủ một canh giờ.
Lúc này thực sự nhịn không được, thuận miệng bịa một lý do liền đứng lên.
Điền Công Công đợi một hồi lâu ở ngoài cửa, bên trong vẫn không có ai trả lời. Cảm thấy có loại dự cảm không tốt, hắn lập tức đẩy cửa vào. Nhìn thoáng qua, tẩm điện trống rỗng, đâu còn có bóng dáng của chủ nhân.
Vào giờ phút này, An Nhiễm đã sớm leo tường chạy ra. Ở ngay một ngã ba, vô cùng khó xử.
Không xong rồi! Cô không biết đường đi.
Cũng may bên này vắng vẻ ít người, cô lại mặc một bộ trang phục trong cung, cố ý vòng qua cung điện náo nhiệt hoa lệ, một đường hoàn toàn thuận lợi.
Tại chỗ xoay chuyển vài vòng, An Nhiễm chọn bên trái.
Đi qua một lối nhỏ, tầm mắt bỗng nhiên mở rộng rất nhiều.
Nơi đó hình như là một cái sân tập võ, đầy đủ mười tám loại vũ khí.
Người ở sân tập võ không nhiều, trừ mấy cái thủ vệ, chính là hai vị nữ tử quần áo xinh đẹp. Thủ vệ nhìn cô một cái, đại khái đoán được cô giống như hai nữ tử kia, là phi tần nào đó của hoàng thượng, mặc kệ cô đi dạo.
Ánh mắt của An Nhiễm cố định ở đĩa trái cây trên bàn đá tinh xảo, nơi đó có những chùm nho màu tím, những quả táo đỏ vừa tròn vừa to, còn có một bàn cam vàng tươi.
Hoa quả tươi ở mùa đông khó có được, hơn hai tháng cô chưa từng ăn, vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt, bước chân cũng không tự giác tới gần hơn.
Đột nhiên, hai vị mỹ nhân bên tường bịch một tiếng quỳ xuống.
Ánh mắt liếc qua thấy bóng của một đoàn người, động tác nhanh hơn một bước so với đầu óc, cô cũng quỳ xuống theo.
Trong lòng lại đang nghi ngờ, lễ nghi hoàng gia Đại Chiêu nghiêm khắc như vậy sao? Phi tử thấy hoàng đế, sao lại giống nô tài thấy chủ tử như vậy, nói quỳ liền quỳ sao?
Không để cho cô suy nghĩ nhiều, hai người bên cạnh đã mở miệng: “Cầu hoàng thượng khai ân!”
Lúc nghe thấy âm thanh, An Nhiễm cũng lập tức nói “Cấp hoàng thượng thỉnh an.”???
Tác giả có lời nói:
Bình bình đạm đạm bánh ngọt, 1v1.