Đại Lão Chỉ Yêu Tôi

Chương 1: Hoàng Đế Bá Đạo × Sủng Phi Dễ Thương

Thời tiết mùa đông giá rét lạnh lẽo thấu xương, gió thổi vù vù ngoài cửa sổ dường như đang khi dễ toà nhà vắng vẻ không người này, đặc biệt hung hăng. Trong góc, giữa những khoảng trống, đều bị nó chui vào chỗ trống, thổi vào trong phòng.

Đêm tối lờ mờ, An Nhiễm ôm lấy chăn bông, nhìn qua tấm màn căn bản không thấy rõ, im lặng thở dài.

Thiên Quân giơ ống tay áo lên, cô lập tức bị quăng vào bên trong kịch bản của Tư Mệnh, vừa mở mắt chính là thế giới hoàn toàn xa lạ, căn bản không hề cho người ta một chút thời gian để chuẩn bị.

Đây là đời thứ nhất, cô làm công chúa hòa thân mà Nam Quận đưa cho Đại Chiêu, vừa đến liền bị sắp xếp đến lãnh cung, ngay cả mặt của hoàng đế đều không nhìn thấy được. Từ công chúa của một nước biến thành phi tần bị bỏ rơi ở lãnh cung, sau đó còn bị thái giám tổng quản trong cung của chính mình thèm muốn, cuối cùng không chịu nổi sỉ nhục rồi tự sát.

Kịch bản đã viết xong, cô chỉ cần dựa theo kịch bản mà làm, kết thúc thế giới này, lại tiến vào thế giới sau, tiếp tục chịu đau khổ gặp nạn. Lặp lại như vậy, cho đến khi Thiên Quân nguôi giận.

Tư Mệnh nói, Thiên Quân rất tức giận, cô nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, tiếp nhận đủ trừng phạt, mới có thể một lần nữa trở về vị trí cũ.

Về cái vị trí gì? Cũng không phải vị trí Đế Tôn ở Cửu Trọng Thiên, có cái gì tốt mà về .

Ha ha...... Nghe lời là không thể nào nghe lời.

An Nhiễm co lại ở trong chăn cả đêm, vẫn cảm thấy lạnh cả người như cũ. Không biết dày vò bao lâu, cuối cùng trời đã sáng, ngoài cửa lần lượt vang lên những tiếng động.

Thanh Phong Uyển trên danh nghĩa cũng không phải thật sự là lãnh cung, chỉ là vị trí vắng vẻ, nằm ở nơi hẻo lánh không đáng chú ý trong hoàng cung. Bởi vì khoảng cách tẩm điện của hoàng đế xa nhất, bình thường phi tần vào đây, đời này cũng đừng nghĩ thấy hoàng thượng. Ở trong mắt người khác, cùng lãnh cung không có gì khác biệt.

Nhưng thật sự mà nói vẫn là có khác biệt.

Cô là mỹ nhân đường đường chính chính được sách phong, có danh hiệu có cung điện riêng, thái giám cùng nha hoàn cũng sắp xếp dựa theo cấp bậc.

Ít nhất chỉ cần ra lệnh một tiếng, lập tức có người tiến vào hầu hạ mình.

Mặc dù người tới so với thực tế thiếu đi mấy người, trong đó còn có hai thị nữ bên người mà chính mình mang từ Nam Quận tới, nhưng dù sao cũng vây quanh ở trước giường, ngăn trở phần lớn gió lạnh thay cô.

An Nhiễm nhìn kỹ một vòng, nhíu mày hỏi:

“Không có lò sưởi sao?”

Đông lạnh cả một đêm, hiện tại tay cùng chân cô đều đông cứng, cô cần phải ủ ấm.

“Bẩm chủ tử, nô tỳ tìm Điền Công Công vài lần để hỏi muốn lò sưởi. Chỉ là công công nói, hai ngày này nhiệt độ không khí đột nhiên hạ xuống, lò sưởi bị các quý nhân khác trong cung trước tiên mượn đi. Bây giờ trong thời gian ngắn, còn không có bổ sung kịp. Ngài...... Sợ là phải chờ thêm một chút.”

Nha hoàn áo hồng là một trong hai thị nữ bên người mà An Nhiễm mang từ Nam Quận tới, tên gọi Thải Y. Người bên cạnh cô ấy, Thải Lê đang cúi đầu, lấy tay khăn nhúng vào nước nóng, cẩn thận sưởi ấm tay cho cô.

Nét mặt của hai cái tỳ nữ đều rất khó coi, hoàng cung lớn như vậy, làm sao có thể thiếu lò sưởi. Hôm qua đi đến phủ nội vụ, cô rõ ràng nhìn thấy ngay cả Ma Ma làm lâu ở trong cung đều cầm lò sưởi thượng hạng có hoa văn màu bạc.

Cô đi hỏi hết lần này tới lần khác, liền qua loa nói không có, đã phân phát xong.

Thải Y kể lại những lời cự tuyệt kia, trong lòng lại rất rõ ràng.

Chủ tử làm công chúa hòa thân, vừa đến đã bị chỉ định đến nơi không được chào đón nhất, rõ ràng là người ở phía trên không muốn cho chủ tử dễ chịu.

Mấy người ở phía dưới, liền cũng theo đó mà khi dễ các cô.

Thấy hai người nha hoàn mặt lộ vẻ lo âu, An Nhiễm an ủi các cô: “Không phải sự tình gì lớn, chờ một chút cũng không sao.”

Cô giật giật ngón tay, cảm thán:

“Mùa đông ở Đại Chiêu lạnh hơn so Nam Quận, mùa xuân đến sớm một chút mới được.”

Sắc mặt của Thải Y cùng Thải Lê càng bi thương, hậu cung này đều là thái hậu quản. Các cô vào cung một tháng, chỉ ở thời điểm ban đầu tới gặp qua thái hậu một lần, liền không có gì khác. Thái hậu cố ý nhốt chủ nhân tại trong lãnh cung này, không để cho cô gặp hoàng thượng.

Những thái giám và tỳ nữ được ban tặng kia cũng đều là nhân tinh, biết được chủ tử không được sủng ái, đều tìm cách trốn việc, âm thầm ăn bớt, làm cho thời kì nghèo khó càng thêm gian nan.

Sinh hoạt từ nay về sau, cũng không biết còn có thể chờ đến mùa xuân hay không.

An Nhiễm từ từ nhắm hai mắt, khăn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt qua khuôn mặt của nàng, gương mặt bị đông cứng đến trắng bệch dần dần khôi phục làn da hồng hào mịn màng, tinh tế không có tì vết. Lông mi dài nhếch lên, giống như một đôi cánh mỏng đang nhẹ nhàng bay lượn, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.

Đột nhiên, nhận ra được cái gì, cô từ từ mở mắt.

Đúng lúc đối diện một đôi mắt rình mò.

Thấy cô nhìn qua, Điền Công Công lập tức nhếch môi:

“Mùa đông ở Đại Chiêu không chỉ có lạnh, còn đặc biệt kéo dài. Tiểu chủ cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Hắn mang theo hộp cơm tới, mấy món ăn đơn giản được bày trên bàn:

“Nô tài vừa lấy đồ ăn sáng, tiểu chủ nhân lúc còn nóng ăn đi.”

Ánh mắt đảo qua, sắc mặt của Thải Y nhanh chóng lạnh xuống, ngay cả Thải Lê từ đầu đến cuối đều yên lặng không nói cũng mím miệng, ý lạnh trong mắt so trời đông giá rét này càng sâu.

“Điền Công Công, những thứ này là cái gì?”