Năm Năm Tháng Tháng

Chương 6

Cuối cùng thì buổi ký tặng độc giả mà tôi mong đợi cũng đã đến. Thực sự là phúc đến thì ít, khi tôi đang ở hậu trường chuẩn bị thì Trì Triệt nhắn sẽ đến đây. Hắn nói rằng hắn đang ở cùng với Lê Mạnh, cũng không biết Trì Triệt lấy số của tôi ở đâu mà lại gửi một tin nhắn xui xẻo như vậy vào lúc này.

Có hơi nực cười. Cố ý cho tôi biết sẽ đến đây là có ý gì? Làm như tôi quan tâm lắm ấy. Tôi xóa tin nhắn rồi chặn hắn một lần nữa. Và ngay sau đó, hắn lại dùng số khác gửi tin nhắn đến:

[Niên Niên, nếu em hối hận, anh có thể bỏ qua chuyện cũ.]

[Đừng làm loạn nữa. Nếu em bằng lòng trở về, chúng ta vẫn có thể giống như trước.]

Nhất thời, tôi bị nghẹn lại, không nói nên lời. Hắn có biết bản thân đang nói cái gì không? Mới từ nhà vệ sinh đi ra chưa kịp lau miệng à?

Tôi không chút do dự trả lời hắn:

[Hãy chú ý đến thân phận của anh, chúng ta đã chia tay rồi.]

Vừa định chặn hắn lại gửi tin nhắn đến:

[Sau khi chia tay chúng ta không thể làm bạn sao?]

Thấy tin này, một lần nữa trong lòng tôi buồn nôn đến nỗi không nói nên lời, trong người buồn bực không thở nổi, giống như có một chiếc chăn bông dày đang quấn lấy tôi vậy. Tôi tức giận đáp lại Trì Triệt một tràng:

[Chúng ta chia tay rồi. Anh không biết chia tay có nghĩa gì sao? Có nghĩa là cả đời này tôi không muốn gặp lại anh, nhìn thấy anh là tôi thấy buồn nôn, dù phản xạ có điều kiện hay không có điều kiện đều buồn nôn.]

[Trong lễ kết hôn, anh bỏ tôi đi tìm mối tình đầu, hiện tại lại tới quấy rầy tôi, anh đang có ý gì hả?]

[Chỉ cần là người yêu cũ đều coi như đã chết, câu này chắc anh cũng nghe qua rồi phải không?]

[Tôi cũng không muốn làm khó dễ nên sẽ không nói đến việc lúc tôi ở bên anh thì anh đối xử tệ bạc với tôi như thế nào, chỉ nói đến ngay ngày kết hôn, anh cùng mối tình đầu có mối quan hệ mờ ám, mà bây giờ anh còn có mặt mũi tới tìm tôi?!]

[Tôi không muốn nói gì thêm, đừng nhắn tin cho tôi nữa, tôi thấy rất phiền!]

Tôi vừa đặt điện thoại xuống, biên tập viên đã chạy tới nói rằng buổi ký tặng độc giả đã bắt đầu. Tôi đứng dậy uống một ngụm nước, xem lại đầu tóc, điều chỉnh lại tâm trạng rồi đi ra ngoài.

Hơi ấm trong cái se lạnh cuối hạ đầu thu quyện trong gió thổi tóc tôi tung bay, tôi đạp gió bước ra sân khấu. Những người hâm mộ đứng dưới sân khấu nhìn tôi, sững sờ. Tôi nhìn phản ứng của họ mà tim chợt nhói lên, là tôi xấu quá, nên họ thấy không hài lòng sao?

“Niên Niên còn trẻ như vậy mà truyện của cô ấy đều có ý nghĩa rất sâu xa. Tôi còn nghĩ cô ấy ít nhất cũng phải 25 đến 30 tuổi. Nhưng giờ thấy có vẻ như cô ấy vừa mới tốt nghiệp đại học.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Tôi cứ tưởng cô ấy là một người phụ nữ có học thức uyên bác và có chút bảo thủ, không ngờ cô ấy lại là một cô gái sành điệu như vậy.”

Nghe xong những gì họ nói, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôi cười rạng rỡ, cầm mic lên nghiêm túc nói với những người ở dưới:

“Xin chào mọi người, tôi là Niên Niên.”

Có những tràng vỗ tay như sấm của mọi người, đó chính là vinh quang của riêng tôi. Rất nhiều người đã đến đây vì tôi. Trong lòng bỗng có cảm giác lâng lâng tự hào không có gì sánh bằng. Tôi cúi chào mọi người dưới sân khấu.