Năm Năm Tháng Tháng

Chương 5

Trong khoảng thời gian này, tôi phải chuẩn bị cho buổi ký tặng độc giả, ban ngày thì viết truyện, ban đêm thì tán gẫu về cốt truyện với Niên Tuế. Tôi phát hiện ra anh ấy rất giống tôi. Người này luôn có một sự hiểu biết sâu sắc và thấu đáo về cốt truyện. Tôi rất thích tán gẫu cùng anh ấy. Tôi có thể cảm nhận được Niên Tuế là người rất nhẫn nại, cẩn thận và đoan chính. Tán gẫu với một người như vậy, tôi sẽ không cảm thấy bị gò bó, không hề giống như khi đối mặt với một Trì Triết suốt ngày nổi giận vô cớ. Khi tôi và hắn nói chuyện với nhau, đều là tôi phải dỗ dành và thuận theo ý hắn.

Nói chuyện với những người cùng trang lứa quả thật rất thoải mái. Niên Tuế giống như gió xuân tháng ba ở vùng nước Giang Nam, giống như bức tranh sơn thủy nhuốm mực còn chưa kịp khô, đắm mình trong sự tao nhã của học giả. Niên Tuế chia sẻ rằng anh ấy là giáo sư lịch sử của một trường Đại học ở đây. Trong lúc tình cờ, anh ấy đã đọc truyện của tôi và cảm thấy nó rất thú vị.

Tôi cười nhắn cho anh:

[Vị giáo sư này, thầy là người có học vấn cao như vậy, thầy không thấy tiểu thuyết của em viết rất ấu trĩ sao?]

Tuy nói với giọng điệu đùa giỡn nhưng trong lòng tôi vẫn có chút lo lắng.

Một lúc sau, anh ấy nhắn đáp:

[Nghệ thuật chân chính là kết tinh của tình yêu lẫn cái đẹp, là sự kết hợp giữa tâm hồn lẫn thể xác. Cái đẹp chân chính là vừa tinh tế vừa giản dị, cũng là sáng suốt, là thuần túy. Nghệ thuật ngôn từ không phải là những quy định cứng nhắc về sang hèn, mà nghệ thuật ngôn từ quan trọng ở tính chân thực.]

Vào giây phút tôi nhìn thấy dòng tin nhắn này, lòng tôi như dòng nước tĩnh lặng bị đá ném xuống, gợn sóng càng lúc càng lớn. Giống như gió thổi ngọn lúa đung đưa, để lộ ra những bông lúa căng mọng. Tôi thừa nhận tôi đã cảm động bởi câu nói này.

Tôi bắt đầu thảo luận với anh ấy về các nhân vật, về miêu tả, về đối thoại,... Suy nghĩ của tôi đôi khi khá ấu trĩ, nhưng anh ấy vẫn vô cùng nhẹ nhàng đối với tôi, cũng sẽ không bác bỏ ý kiến

của tôi về tạo hình nhân vật mà sẽ bày tỏ ý kiến riêng của mình trong lúc thảo luận. Tất cả những điều này đều khiến tôi cảm thấy được tôn trọng.

Sự đối lập này làm tôi nhớ đến Trì Triệt. Hắn luôn thờ ơ mỗi lần tôi kéo tay hắn làm nũng. Tôi nói rằng cả hai cũng đã ở bên nhau rồi, nên tôi mong hắn có thể cười với tôi nhiều hơn. Lúc đó hắn lại gạt tay tôi ra, lãnh đạm đáp:

“Em muốn làm gì thì làm, thích thế nào cũng được.”

Tôi thấy môi hắn mím lại, đó là dấu hiệu khi hắn không hài lòng, vì thế tôi rất thức thời mà dừng câu chuyện. Bây giờ nghĩ lại, ngay từ lúc bắt đầu, có lẽ tình yêu của chúng tôi đã không có sự công bằng. Trì Triệt luôn dùng dáng vẻ kiêu ngạo từ trên nhìn xuống mà coi thường tôi. Trong mắt hắn, tôi từ đầu đến cuối luôn là kẻ bám đuôi hắn. Tôi cũng tự trách bản thân mình khi đó quá hèn mọn…

Dù thế nào đi nữa, mối quan hệ của tôi với Niên Tuế ngày càng thắm thiết hơn, tôi coi anh ấy như một người bạn cũ lâu ngày mới gặp lại. Mỗi ngày tôi đều mong đợi cùng Niên Tuế tán gẫu. Được nói chuyện cùng anh luôn khiến tôi cảm thấy thoải mái và thư giãn. Những dòng tin nhắn của anh ấy không những đã giúp tôi gột đi sự mệt mỏi mà còn có thể giúp tôi một lần nữa vực dậy ý chí chiến đấu.

Bạn thân tôi, Đinh Duyệt, đã khuyên tôi không nên quá thân thiết với một người chưa bao giờ gặp mặt, đừng vừa thoát ra khỏi hố của đàn ông cặn bã thì đã lao vào hố của kẻ lừa đảo. Nhưng tôi từ đầu đến cuối vẫn luôn tin tưởng trái tim kiên định của mình. Tri thức cùng giáo dưỡng của một người là không thể giả vờ được. Những điều này đã ngấm vào sâu từ trong xương tủy và biểu hiện ra bên ngoài thông qua từng cử chỉ lời nói, cách ăn mặc,... của người đó.

Tôi luôn tin tưởng chắc chắn rằng một người có thể nói nghệ thuật không phân sang hèn, dù là cao sang hay giản dị đều được đánh giá cao, không thể là kẻ lừa đảo được. Mặc dù tôi không biết tại sao tôi lại tin tưởng như vậy, nhưng tôi không hề đề phòng anh ấy như đề phòng với người lạ.