Yêu Đương Với Bạn Của Anh Trai

Chương 4

Muốn dùng sức, rồi lại cố kỵ sẽ lưu lại dấu vết trên người cô, đành phải cẩn thận lại khắc chế.

Đường Miên vừa mới cao trào qua một lần làm sao chịu được, thân trên hơi hơi cong lên, khóe mắt ướŧ áŧ, hơi há miệng vừa thở dốc vừa than nhẹ một tiếng lại một tiếng.

Văn Cảnh Thần vùi đầu ở trước ngực của cô, tựa như mê muội liếʍ mυ'ŧ, hận không thể ăn toàn bộ ngực sữa của cô vào trong miệng, dần dần, anh bắt đầu đi xuống, một tay bóp eo của cô nâng lên, tay kia kéo váy ngủ trên người của cô xuống.

“Ưm!” Đường Miên vô thức muốn kẹp chặt chân lại.

Nhưng cô mới động đậy đã bị Văn Cảnh Thần bóp đùi để ngăn lại, tay còn lại kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, hơi thở đột nhiên trở nên nặng nề hơn.

“Miên Miên, em đúng là bảo bối.” Văn Cảnh Thần nhìn bộ phận gần như không có lông giữa hai chân cô, cười nhẹ.

Hai mép thịt trắng như tuyết vốn dĩ khép chặt, nhưng vì vừa đạt cực khoái nên lúc này đang khẽ đóng mở, nuốt lấy nước mật, âʍ ѵậŧ bị Văn Cảnh Thần cọ xát mạnh đã đỏ bừng và sưng lên, anh chỉ dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa, một lúc sau, Đường Miên bắt đầu rêи ɾỉ run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn dưới thân lại càng vui vẻ đóng mở.

Thân dưới của Văn Cảnh Thần sưng tấy và đau nhức, anh hít một hơi, vươn tay banh rộng hai chân Đường Miên, quỳ xuống giữa hai chân cô.

Chiếc áo ngủ trên người anh đã sớm rơi mất, dươиɠ ѵậŧ giữa háng trông có vẻ hung dữ vì đã hoàn toàn cương cứng, đầu nó hơi hếch lên, tiết ra một ít chất lỏng trong suốt, Văn Cảnh Thần chỉ đưa tay đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, hơi nghiêng người đè vào hoa huyệt giữa hai chân Đường Miên.

Vừa chạm vào, Đường Miên đang ngủ say dường như đã cảm nhận được mối đe dọa, vô thức muốn khép chân lại.

Nhưng Văn Cảnh Thần quỳ giữa hai chân cô, mặc cho cô khóc, cũng chỉ có thể chịu đựng dang rộng hai chân.

“Ngoan… Đừng sợ.” Văn Cảnh Thần cúi đầu hôn lên miệng cô, anh cọ sát phần thân dưới của mình vào hoa huyệt của cô hết lần này đến lần khác, qυყ đầυ xòe ô của anh cọ xát từ miệng hoa huyệt rồi hướng lên trên, chẳng bao lâu sau, toàn bộ gậy thịt đã bị dính đầy mật nước phun ra từ miệng huyệt của cô.

Sự ma sát này càng lúc càng trơn tru, hơi thở của Văn Cảnh Thần dần nặng nề hơn, phần dưới cơ thể của anh chuyển động càng lúc càng nhanh, dần dần, anh không thể hài lòng với sự ma sát này nên dứt khoát lật cô lại, nằm xuống giường, bờ mông nâng lên cao, eo hóp lại.