Rất nhanh đã tìm được âm hạch giấu ở trong hai cánh hoa kia.
Nơi riêng tư của Đường Miên chưa bao giờ để cho người ngoài chạm vào, giờ phút này chẳng qua là bị Văn Cảnh Thần dùng ngón tay ấn mạnh xoa nắn một chút, cả người cô đã lập tức run rẩy, thắt lưng lõm xuống, mông vểnh về sau thẳng lên, tiếng rên mềm mại từ môi nhỏ thoát ra, "A... Không cần..."
“Không cần cái gì?”
Văn Cảnh Thần đẩy dây áo ngủ tinh tế của cô trượt xuống, chen vào dưới thân của cô, rốt cục bao bọc khối ngọc nhũ khó có thể nắm được kia ở trong tay, cả người anh nhanh chóng cúi người úp sấp phía trên Đường Miên, hoàn toàn bao phủ lấy cô, động tác dưới hai tay không ngừng, một tay xoa bóρ ѵú mềm của cô, một tay tác quái ở dưới thân cô, níu lấy hộŧ ɭε mẫn cảm kia, ấn, xoay tròn, dùng lực giày vò.
Đường Miên nhắm mắt lại, đuôi mắt đỏ hoe, ê a rêи ɾỉ, hai chân cô kẹp chặt hơn, cái mông kề sát bàn tay Văn Cảnh Thần như có như không lắc lư ma sát.
Nhưng kɧoáı ©ảʍ dưới thân và trước người truyền đến từng trận ồ ạt như bóng với hình, cô cũng phân không rõ chính mình rốt cuộc là muốn thoát đi, hay là muốn càng nhiều hơn.
Văn Cảnh Thần cúi đầu, cắn một miếng lên vành tai cô, dùng hàm răng nhẹ nhàng day, tay trái hướng lên trên nắm vυ' cô, ngón cái và ngón trỏ cầm lấy nhũ châu của cô nặng nề bóp một cái.
“A!” Đường Miên ngửa cổ thét lên một tiếng, đến cùng với cảm giác đau đớn chính là kɧoáı ©ảʍ gần như nhấn chìm cô.
Động tác trên tay Văn Cảnh Thần dừng lại, anh cụp mắt nhìn thân thể thiếu nữ dưới thân khẽ run từng trận từng trận, giữa ngón tay phải là mật dịch của cô xuyên thấu qua vải vóc mỏng manh thấm ra, thậm chí anh có thể cảm nhận được miệng huyệt dưới thân cô đang co rút lại.
“Chậc!” Văn Cảnh Thần khẽ chậc một tiếng, thu tay phải từ giữa đùi cô trở về, nhìn ngón tay dính dính, du͙© vọиɠ trong mắt anh càng quay cuồng, đưa ngón tay tới chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, mùi thơm ngọt ngào câu người cơ hồ làm cho đôi mắt anh đỏ lên.
“Thật ngọt.” Văn Cảnh Thần khàn giọng thì thào một câu, giọng nói mang theo từ tính gợi cảm, sau một khắc, anh đưa tay lật thiếu nữ còn đang nức nở vì cao trào kia lại.
Bởi vì một phen lăn qua lăn lại kia, váy ngủ trên người Đường Miên đã sớm rơi xuống, đôi thỏ ngọc theo hô hấp của cô mà phập phồng lên xuống, nhẹ nhàng run rẩy, Văn Cảnh Thần vừa nhìn thấy một màn này, đáy mắt đã hoàn toàn đỏ lên. Anh cúi đầu, miệng ngậm lấy núʍ ѵú đỏ sẫm của cô, mυ'ŧ còn chưa đủ, hàm răng còn nhẹ nhàng mài cắn.