Dung Chiêu nhìn về phía lão vương phi: “Tổ mẫu, Dung Chiêu trước cùng Trương huynh tán gẫu vài câu, sau đó lại tới thỉnh an tổ mẫu, có được không ạ?”
Triệu thị có thể nói cái gì?
Dưới tình huống này bà ấy chỉ có thể cứng đờ người mà gật đầu, chậm chạp nói: “Đi đi.”
Dung Chiêu đưa Trương Trường Ngôn vào trong nhà chính.
Mà bên ngoài, Bạch thị hạ giọng, vội la lên: “Mãi mới ứng phó được xông, sao thế tử còn giữ người lại làm gì vậy, ngộ nhỡ bị phát hiện ra thì làm sao bây giờ?”
Triệu thị lạnh mặt: “Còn có cách gì khác à? Hôm nay nếu không phải Dung Chiêu, phủ An Khánh vương đã vạn kiếp bất phục rồi.”
Lúc này, Triệu ma ma tiến lên, nhỏ giọng nói: “Thái phi, thế tử vừa mới phân phó, Trương thừa tướng có thể biết được tin tức định là có người báo tin, thế tử bảo thái phi mau chóng tìm ra người.”
Sắc mặt Triệu thị lạnh lùng, trong mắt lộ ra ác độc, cắn răng: “Được, ta cũng muốn xem xem là đứa nào không muốn sống nữa.”
Tầm mắt bà quét qua Đông viện, ác độc biến mất, sâu trong đôi mắt lộ ra lo lắng nồng đậm.
-
Trong phòng.
Trương Trường Ngôn ngồi ở trên ghế, đứng ngồi không yên.
Dung Chiêu ngồi ở chủ vị, cười cười đánh giá hắn từ trên xuống dưới, khuôn mặt tái nhợt kia mang theo một chút thân thiết.
Đời trước nàng là nữ đại gia số một trong giới kinh doanh, đã cùng người khác đàm phán cả ngàn dự án, cùng nàng so chiêu đều là những nhân vật kỳ cựu trong giới, một tên lỗ mãng như Trương Trường Ngôn trong mắt nàng cũng chỉ là cái chày gỗ.
—— Là cái chày gỗ tự đưa tới cửa có thể đào hố cho.
Dung Chiêu không mở miệng, Trương Trường Ngôn lại càng là sởn tóc gáy, lúc này làm gì còn có chỗ nào nghi ngờ Dung Chiêu là nữ giả nam trang nữa chứ.
Tuy rằng thấp bé đơn bạc, nhưng cái khí thế làm cho người khác lạnh cả sống lưng này, sao có thể là nữ tử nhu nhược được cơ chứ?
Hắn ta đứng ngồi không yên, chủ động mở miệng: “Thế tử còn có chuyện gì cần nói sao? Ta ra ngoài cũng đã khá lâu, nên trở về phủ Thừa tướng.”
“Khụ khụ.” Dung Chiêu suy yếu mà ho khan hai tiếng, thở dài, “Đúng thật là có việc thương lượng.”
Nàng nhìn về phía Trương Trường Ngôn, ánh mắt cực kỳ hữu hảo, tốt đến mức người ta —— sởn tóc gáy.
Trương Trường Ngôn khẽ động khóe miệng: “Thế tử mời nói.”
Dung Chiêu đang muốn mở miệng, đột nhiên lại ho khan một trận, Trương Trường Ngôn sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía chung quanh, rồi lại nhớ tới, vừa rồi Dung thế tử đã để cho hạ nhân đi ra ngoài hết rồi.
“Khụ khụ.” Dung Chiêu ho tới mức đỏ bừng cả mặt
Trương Trường Ngôn ngồi ở bên cạnh, cuối cùng vẫn đứng lên bưng lên chén trà đưa cho nàng: “Thế tử, uống nước.”
Dung Chiêu tiếp nhận, uống xong, hô hấp thật mạnh.
Một thiếu niên xinh đẹp như này lại có thể bị bệnh thành như vậy, ai nhìn cũng phải thương xót, cũng chỉ có bệnh tới như vậy nên những năm nay mới ru rú trong nhà, gần như không giao tiếp với bên ngoài.
—— cái tin mà nữ giả nam trang kia, giống như càng ngày càng không thể tin được.
Dung Chiêu ho xong, âm thanh suy yếu: “Thân thể của ta không tốt, ở Dung gia trừ ta ra thì chẳng còn huynh đệ nào, cho nên phụ thân tổ mẫu quản rất nghiêm, sợ ta xảy ra chuyện……”
“Ừ, đúng thế.” Trương Trường Ngôn gật đầu, logic này rất hợp lý, đứa con trai duy nhất, đây đương nhiên là mạng cả nhà mà.
Nhưng mà hai nhà Dung Trương có thù oán, hắn ta cũng chỉ thuận miệng nói cho có lệ: "Phủ An Khánh vương cũng thật là không dễ dàng gì, thế tử nên giữ gìn sức khỏe."
Hắn ta vừa nói xong, Dung Chiêu đột nhiên nhìn về phía hắn ta, rất là ngượng ngùng: “Nhưng hiện nay phụ thân bệnh nặng, gia nghiệp của Dung gia còn phải dựa vào ta chống đỡ, từ trước tới giờ ta đều mặc kệ những thứ này, giờ mới biết được Vương phủ rất khó khăn.”