Thiếu Nợ Hơn Trăm Triệu, Văn Võ Cả Triều Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 4: Xem bệnh

Thiếu niên mặt như mỹ nữ, nhưng khí thế lại không giống một nữ nhân, giọng nói cũng là của người thiếu niên trong sáng nhuận: “Tổ mẫu, Trương tam công tử tới thăm Dung Chiêu, sao lại ngăn ở ngoài cửa được chứ?”

Dung Chiêu cười với Trương Trường Ngôn, cười đến xán lạn: “Trương huynh chính là huynh đệ tốt của con đó.”

Khi nói chuyện, nàng giơ tay quàng ra sau lưng đối phương, giống y như là cảnh tượng gặp mặt của "huynh đệ tốt", gương mặt tươi cười kia tràn đầy chân thành cùng cảm động.

Trương Trường Ngôn: “?”

Dung Chiêu: Này chính là huynh đệ tốt của ta, là huynh đệ tốt tới cứu mạng ta mà!!!!

Nàng quay đầu, trực tiếp phân phó: “Còn không mau đưa thái y qua chỗ cha ta.”

Thật vất vả mới mời được thái y, làm sao có thể để mang đi như vậy được?

Trương Trường Ngôn ngăn cản: “Từ từ, trước xem ——”

Dung Chiêu nhăn mày, nhìn về phía Trương Trường Ngôn, ánh mắt hoài nghi: “Trương huynh đây là có ý gì? Chẳng lẽ là xông vào vương phủ, nhưng mang tâm tư không tốt đẹp?”

Trương Trường Ngôn nhanh chóng phủ định: “Đương nhiên không phải.”

Dung Chiêu tiếp tục hỏi lại: “Chẳng lẽ Trương huynh cho rằng thân thể của nhi tử lại quan trọng hơn của cha sao?”

Này thật sự là không thể trả lời mà!

Hoàng đế coi trọng đạo hiếu, nếu Trương Trường Ngôn dám thừa nhận, đó chính là bất trung bất hiếu, có thể bị Hoàng đế trách tội, bị người trong thiên hạ nhạo báng.

Trương Trường Ngôn bị đáp trả đến không lời nào để nói, chỉ có thể ngập ngừng: “Chính là……”

Dung Chiêu đang nắm cánh tay hắn ta trong nháy mắt buông ra, sắc mặt thanh lãnh, biểu tình lạnh nhạt: “Xem ra là ta nhiệt tình nhầm người rồi, Trương tam công tử tới đây không có ý tốt rồi.”

“Báo quan.” Nàng xoay người nhìn về phía gã sai vặt: “Trương Tam cùng ta không thân, lại xông vào vương phủ, lại còn bất kính với trưởng bối, đi mời huyện lệnh của kinh thành tới đây làm chủ cho Dung gia chúng ta, cả nhà Dung gia anh liệt, vậy mà đối xử với chúng ta như vậy.”

Càng ụp nồi càng to

Trương Trường Ngôn trắng mặt, bắt lấy cánh tay Dung Chiêu: “Bình tĩnh! Không phải đâu, ta không có ý kia đâu.”

Dung Chiêu nhìn về phía cánh tay bị hắn ta nắm, mặt không chút kiểm soát: “Nếu nhớ không lầm nói, Trương Tam, ngươi cũng không có tước vị gì, bất kính thế tử, tội thêm một bậc.”

Trương Trường Ngôn theo bản năng buông tay ra, mặt càng trắng.

Bây giờ hắn ta không còn giống lúc vừa mới xông vào Đông viện, vừa mới xông vào là Trương tam công tử không sợ trời không sợ đất, hiện tại thiếu niên lang Dung Chiêu xuất hiện, Trương Trường Ngôn sinh ra nghi ngờ với tin tức mình nhận được, Dung Chiêu càng thản nhiên, hắn ta lại càng chột dạ.

Nếu tin tức là giả, vậy thì sau khi báo quan hắn ta sẽ xong đời luôn.

Dung Chiêu: “Còn không mau đi!”

Thạch Đầu sửng sốt, vội cao giọng đáp: “Vâng.”

“Từ từ!” Trương Trường Ngôn cắn răng: “Ta đương nhiên là có ý tốt rồi, Từ thái y, còn không mau đi xem bệnh cho An Khánh vương.”

Cục diện bây giờ chỉ có thể từ bỏ việc để cho thái y nghiệm chứng Dung Chiêu

Vừa nói xong, Triệu thị lập tức đưa mắt ra hiệu, hai cái gã sai vặt lôi kéo Từ thái y đi luôn.

Tùy tùng của Trương tam công tử mang đến gấp đến độ quay vòng vòng, muốn nói cái gì, Dung Chiêu quét liếc mắt một cái, làm cho hắn lạnh cả sống lưng, rụt rụt cổ.

Dung Chiêu giữ chặt cánh tay Trương Trường Ngôn, cười: “Xem ra là ta hiểu lầm Trương huynh, tới đây nào, cùng ta đi vào uống ly trà.”

Tốc độ lật mặt nhanh thật đấy.

“Không cần.” Trương Trường Ngôn nhếch khóe miệng.

Toàn bộ đều khác xa những gì mà đã dự đoán, bây giờ hắn chỉ muốn chuồn được toàn thây, chạy về thương lượng với phụ thân.

Trương Tam tên này đầu óc không nhanh nhạy cho lắm, hắn ta không thể xử lý được cục diện hiện tại.

Dung Chiêu mặt trầm xuống: “Trương Tam đây là không muốn cho bổn thế tử chút mặt mũi sao? Vậy thì đi báo ——”

“Uống uống, ta uống.” Trương Trường Ngôn vội vàng sửa miệng, ủ rũ héo úa, nào còn có cái khí thế lúc trước nữa.