Thời Giản cảm nhận được một trận choáng váng, bóng dáng ma nữ hoa khôi trở nên mơ hồ. Chờ cô tỉnh táo trở lại, bả vai đang bị người lắc điên cuồng, Thời Giản nghe được thanh âm nôn nóng của Đường Điền.
“Thời Giản, cô bị sao vậy Thời Giản, tỉnh lại đi mà.”
Đường Điền ghé vào đầu giường của Thời Giản, trên khuôn mặt thanh tú đầy vẻ hoảng loạn.
Thời Giản thấy được Đường Điền, lại nhìn xung quanh mình, ngồi bật dậy.
Cô đã trở lại?!
…
Thời Giản đã không còn ở hành lang tối tăm chỉ có chút ánh sáng từ đèn an toàn, bên cạnh cũng không có cựu hoa khôi với đôi mắt đổ máu còn muốn lấy tròng mắt làm bóng cao su chơi. Dưới người cô là chăn nệm còn mang theo nhiệt độ cơ thể, trong phòng ngủ có hai học sinh đang ngủ say, bên cạnh là Đường Điền.
Thời Giản vẫn còn kinh hồn, nhỏ giọng kể tóm tắt chuyện đã xảy ra.
Đường Điền cảm thấy khó hiểu: “Ma nữ hoa khôi? Cậu đi qua hành lang sao?”
“Cậu rõ ràng không ra khỏi phòng ngủ mà.”
“Lúc nãy mình mắc tiểu nên đi WC, sau đó nghe được tiếng động trên giường của cậu nên chạy tới nhìn xem, rồi sau đó bất kể mình kêu ra sao cậu đều không tỉnh lại, mình còn cho rằng cậu mơ thấy ác mộng.”
Thời Giản và Đường Điền cùng nhau phân tích vấn đề, đại khái là ma nữ hoa khôi đã tạo ra một cái gì đó giống cảnh trong mơ rồi kéo Thời Giản vào đó.
Thân thể của cô còn ở trong phòng ngủ, nhưng mà ý thức lại cho rằng bản thân ở bên ngoài.
Thời Giản: Bàn về chuyện cô chỉ là tham gia một cuộc thi hoa khôi, không có tính toán đi tìm manh mối gì hết vậy mà cuối cùng lại bị ma theo dõi quấn lấy.
Chuyện này quá tồi tệ đi trời!
Đường Điền cũng cảm thấy đợt này Thời Giản quá oan uổng: “Mặc kệ như thế nào, không có chuyện gì xảy ra là tốt rồi.”
Học sinh nữ cùng phòng phát ra âm thanh xoay người. Vì đề phòng những học sinh nhìn như bình thường này đột nhiên biến thành quái vật, Thời Giản và Đường Điền nhanh chóng im lặng, từng người đi ngủ.
Đã xảy ra việc nữ giáo viên dịu dàng biến thành quái vật thích ăn thịt người trong nháy mắt, tỷ lệ học sinh biến thành quái vật cũng rất lớn.
Đêm qua Đường Điền còn không biết rõ ràng hình dáng của ma nữ hoa khôi, nhưng thật mau lòng hiếu kỳ của cô ấy đã được thỏa mãn.
Tuy rằng Đường Điền cũng không muốn được thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình cho lắm.
…
Buổi sáng Thời Giản thức dậy, cô đã bị ma nữ hoa khôi, người ép buộc cô nhặt bóng cao su tối qua đi theo. Đối phương như là cái đuôi nhỏ của Thời Giản, Thời Giản đi tới đâu cô ta đi tới đó.
Phản ứng đầu tiên của Thời Giản là mở toang hết tất cả cửa sổ của phòng ngủ.
Để ánh nắng chiếu đến thân thể của ma nữ hoa khôi!
Ma nữ hoa khôi đứng bên cạnh Thời Giản, hoàn toàn không sợ hãi ánh nắng mặt trời, thậm chí còn đi tới phía trước một chút. Cô ta cười nhạo: “Cô muốn cho ánh sáng mặt trời chiếu vào tôi để tôi hồn phi phách tán à, rất tiếc, vô dụng rồi.”
Thời Giản: “…”
Đường Điền vẻ mặt khẩn trương đứng bên cạnh, cầm cây lau nhà chuẩn bị sẵn sàng, nếu ma nữ hoa khôi bắt đầu muốn tấn công, cô lập tức cho cô ta một phát.
Nhìn thấy hành động này, cô trao đổi bằng ánh mắt với Thời Giản: Hình như con ma này không định làm gì hết?
Không có tính nguy hiểm.
Thời Giản gật đầu.
Đúng vậy, tuy là ma nữ hoa khôi ở một bên nói liên hồi, nhưng cô ta cũng không giống muốn làm gì bọn họ. Hơn nữa, ngay giữa ban ngày, cô ta cũng không chảy nước mắt bằng máu và rớt tròng mắt, nếu không phải Thời Giản biết cô ta từ trước, nhìn qua còn tưởng chỉ là một cô gái xinh đẹp bình thường.
Thời Giản cũng không biết là nguyên lý gì, nhưng mà ma nữ hoa khôi đứng cạnh cô, Đường Điền và cô đều có thể nhìn thấy nhưng bọn học sinh hoàn toàn không có phản ứng gì.
Nhưng mà ngày hôm qua trong phòng học có người tự tử, khi đó các học sinh cũng chết lặng như vậy.
Vì thế, sau khi xác định ma nữ hoa khôi vô hại, Thời Giản và Đường Điền tiếp tục thu dọn, đánh răng rửa mặt.
Chút nữa bọn họ còn phải tới phòng học chuẩn bị kiểm tra.
Phó bản rất khảo nghiệm người, hiện giờ mọi người đã có thể giữ bản thân bình tĩnh nếu không bị tổn thương.
Ma nữ hoa khôi thấy Thời Giản không quan tâm cô ta, liền chủ động nói ra mục đích của mình. Cựu hoa khôi nói bằng giọng căm phẫn.
“Cô rất đắc ý đúng không?” Cô ta trừng Thời Giản.
“Mặc dù cô cướp đi danh hiệu hoa khôi của tôi, nhưng mà tôi còn có người yêu, Hạo Hạo của tôi rất yêu tôi!”
Thời Giản: “…”