Bàn Về Sắc Đẹp, Các Người Không Thắng Được Ta (Vô Hạn)

Chương 45

[Streamer làm ma nữ tức đến khóc?]

[Sống lâu mới thấy được nha! Mọi khi đều là ma dọa streamer khóc, hiện tại ma bị streamer chọc tức đến khóc.]

[Ha hả, vậy tầm nhìn của ông quá là hạn hẹp, streamer cao cấp đều có thể dọa cho ma khóc, có gì đâu mà phấn khích.]

[Tích tích tích, máy đo sự ghen tị của tôi đang vang lên nè, thì ra là gặp được fan ung thư của streamer cao cấp, ngại quá, đây là phó bản cấp thấp dành cho streamer cấp thấp, ông không quen nhìn thì biến đi xem streamer cao cấp của mình đi.]

[Tôi có thể hiểu được tại sao ma nữ hoa khôi khóc đến thương tâm như vậy, nhưng mà cũng không gây trở ngại đến việc tôi mắc cười, hahaha, phải nói một câu, làm tốt lắm, quá xinh đẹp!]



Kỳ thật chính Thời Giản cũng không ngờ ma nữ hoa khôi lại khóc, cô trầm mặc nửa phút, xác nhận cô ta thực sự đang khóc, Thời Giản xỉa xói: “Cô làm gì mà kỳ lạ vậy?”

“Nếu như cô không phục, đi tìm ban giám khảo, đi tìm ban tổ chức hỏi cho ra lẽ đi.”

“Cô khóc làm gì, có tác dụng gì với tôi không?”

Thời Giản cảm thấy bản thân mới là vô tội nhất nè, cô đang yên đang lành ngủ một giấc bảo vệ nhan sắc, tự nhiên bị kêu qua đây.

Cô phải tìm ai đòi lí lẽ đây?

Khóc, vẫn là hữu dụng với Thời Giản, chủ yếu là ồn ào đến đau cả đầu, quá không thoải mái. Vì thế cô hắng giọng, kêu một tiếng: “Này.”

“Đừng khóc nữa.”

Mọi người đều đang chờ đợi cách Thời Giản an ủi ma nữ hoa khôi, lại nghe cô nói: “Thua tôi, cô thua không oan tí nào đâu.”

Thời Giản nâng cằm, lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài trắng nõn của mình, bắt đầu tự giới thiệu: “Tôi là nghệ sĩ, nghề nghiệp chính là diễn viên, cũng có lấn sân sang người mẫu, ca sĩ. Năm thứ nhất ra mắt đã đạt được giải thưởng Người mới xuất sắc nhất, nhiều lần nhận được giải Nữ diễn viên được khán giả yêu thích nhất, đã từng diễn hơn hai mươi bộ điện ảnh, đều là vai nữ chính.”

Câu cuối cùng kia vô cùng quan trọng.

Thời Giản thầm nghĩ, đã thay đổi phó bản khác, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chắc cũng đã thay đổi, cần thiết phải giới thiệu lại một lần.

Đây là cơ hội quá tốt, phải bắt lấy.

Nhưng mà ma nữ hoa khôi này quá không hiểu chuyện rồi, âm thanh khóc lóc vậy mà càng ngày càng to, thậm chí cuối cùng còn thét chói tai.

Đương nhiên, Thời Giản căn cứ nguyên tắc âm thanh của bạn to thì tôi cũng phải nói to nên cũng nâng cao âm lượng của mình, vững vàng đè lên âm thanh của ma nữ.

Cho dù có gân cổ kêu thì Thời Giản vẫn quản lý tốt biểu tình của chính mình, cô biết hiện tại bản thân chắc chắn cực kỳ xinh đẹp và tỏa sáng.

Ma nữ hoa khôi: “…”

Cô ta hoàn toàn không cảm thấy được an ủi, càng khóc to thêm.

Thậm chí hai tròng mắt đều từ hốc mắt rớt xuống dưới, lăn xuống mặt đất, nảy lên như hai viên bi.

Thời Giản: … Sự bình tĩnh tụt xuống nhanh chóng, điên cuồng nuốt nước miếng.

Cô đề nghị ma nữ hoa khôi, người đã rớt hai tròng mắt, chỉ còn lại hai hốc mắt đang chảy máu: “Hay là cô gắn lại hai tròng mắt đi, lúc nãy cô còn có chút xinh đẹp, hiện tại càng không thể so với tôi.”

Thời Giản thấy ma nữ hoa khôi hình như không làm gì cả, nhưng mà cũng không dừng lại việc khóc thút thít. Vì thế, cô lại mở miệng lần nữa.

“Cô cứ khóc đi, nhưng mà đưa tôi trở về lại tiếp tục khóc.”

Thời Giản cảm thấy ở chỗ này quá lãng phí thời gian, bây giờ cô trở về còn có thể ngủ được một lát.

Con người nếu không ngủ đủ giấc sẽ ảnh hưởng đến khí sắc, cho dù là đại minh tinh xinh đẹp trời sinh như cô cũng không ngoại lệ.

Tiếng khóc của ma nữ hoa khôi nhỏ xuống, cô ta nhặt tròng mắt từ dưới đất lên, gắn lại hốc mắt của mình, đánh giá Thời Giản: “Cô không phải người!”

Trên đời này lại có người phụ nữ tồi như vậy.

Ma nữ hoa khôi giận dữ phát ra tiếng cười: “Cô muốn trở về à?”

“Vậy cô ở cứ ở lại đây lâu chút đi.”

Thời Giản bị quỷ chỉ trích không phải người, cô còn có thể càng không giống người thêm chút nữa. Nhìn đến ma nữ hoa khôi tạm thời không muốn thả cô ra, Thời Giản thay đổi sắc mặt.

Cô dùng lời lẽ chính đáng nói: “Cô học lớp nào, nửa đêm không ngủ được còn quấy rầy người khác nghỉ ngơi! Bạn học muốn đi ngủ cô cũng không cho. Phải rồi, sao cô không mặc đồng phục?”

Ma nữ hoa khôi dùng tay che quần áo của mình theo bản năng.

Thời Giản: “Tôi méc giáo vụ trưởng cô có tin hay không ?”

Sau khi thành công tố cáo giáo viên lịch sử, Thời Giản lại định tố cáo ma nữ hoa khôi.

Thời Giản: giáo vụ trưởng, thời khắc thể hiện sự uy nghiêm của thầy tới rồi!

Giáo vụ trưởng quả nhiên rất có tính uy hϊếp, thanh danh của ông ta dùng vô cùng tốt, xem ra ở trong trường không thiếu làm chuyện ác.

Ma nữ hoa khôi lập tức thay đổi sắc mặt.