Hai bạn cùng phòng lâm thời khác đã rời đi cách đây hai ngày trước, sau khi Thời Giản từ biệt với Trương Đống, lại chào Đường Điền.
Đường Điền không nghĩ tới Thời Giản định vào phó bản mới nhanh như vậy: “Cùng nhau đi đi, tôi cũng muốn hôm nay đi.”
“Thật ra tôi nghĩ rằng cô sẽ đợi hết mười ngày mới rời đi, rất nhiều người đều sẽ đợi hết mười ngày, lúc tôi vừa ra khỏi phó bản người mới cũng bất đắc dĩ lắm cuối cùng mới phải vào phó bản.”
Rốt cuộc con người đều sợ chết, đặc biệt là vừa đến chỗ này.
Đường Điền: Bạn cùng phòng mới quả nhiên nội tâm mạnh mẽ!
Thời Giản lúng ta lúng túng cười cười, không có cách nào để giải thích với Đường Điền rằng với cô mà nói, không được ai chú ý thì so với chết còn đáng sợ hơn.
Vì thế cô lớn mật cùng Đường Điền ra ngoài, các cô đi đến khu vực riêng dành cho người muốn vào phó bản rồi tách nhau ra.
Phó bản phân phối đều là tùy cơ, không thế thì Trương Đống đã muốn vào phó bản tiếp theo rồi cùng Thời Giản, nhưng Thời Giản nghe nói, sau khi đạt tới cấp bậc nhất định, hoặc là mua đạo cụ riêng thì có thể cùng tạo tổ đội với những chủ phòng livestream tốt.
Hiện tại những thứ đó cách Thời Giản còn khá xa.
……
Thời Giản hẹn trước tốt thời gian, làm tốt thủ tục, trong đầu lại lần nữa vang lên âm thanh ngọt ngào máy móc:
“Chủ phòng chắc chắn muốn đi vào phó bản mới sao?”
Thời Giản: “… Chắc chắn?”
Đột nhiên không quá chắc chắn, muốn trốn là chuyện như thế nào?!
Thời Giản giống như du khách đã ngồi trên tàu lượn siêu tốc trong công viên trò chơi vào thời điểm cuối cùng lại muốn đổi ý, nhưng mà trốn không thoát, phó bản mở ra thì cũng giống như tàu lượn siêu tốc đã khởi động.
Mí mắt cô một lần nữa trở nên nặng nề, suy nghĩ cũng bắt đầu hỗn độn, chờ đến khi Thời Giản hơi chút khôi phục ý thức cô đã ở trong một phòng học.
Bảng đen phía trên là biểu ngữ thật lớn, bên trên dùng nền trắng chữ đỏ viết ——
Từng phút, từng phút, từng phút, vận mệnh của học sinh.
Màu đỏ không biết có phải là chất liệu chất lượng không tốt hay không, không nói tới màu sắc có chút nặng nề, mà không ít chỗ còn lem ra khỏi phạm vi chữ viết, cho người ta một loại cảm giác không quá thoải mái.
Ngồi trước Thời Giản có rất nhiều học sinh mặc đồng phục, trên bục giảng là chủ nhiệm giáo dục đeo kính mắt, bộ dáng đàn ông trung niên, đang múa may thước dạy học dõng dạc hùng hồn:
“Học sinh phải có dáng vẻ của học sinh, các anh chị thật sự khoá sau không bằng khoá trước, lần này nếu thi cuối kỳ kết quả không được cấp A, thì toàn bộ bị lưu ban học lại đi!”
Thời Giản bắt được chữ mấu chốt, thi cuối kỳ kết quả không được cấp A, lưu ban học lại!
Đây là điều kiện thông quan, cùng với rời khỏi lâu đài Tường Vi không khác biệt lắm về nguyên tắc?
Game kinh dị phó bản trường học chắc chắn không phải trường học bình thường, lưu ban học lại cũng không tốt lành gì.
Không cho Thời Giản nhiều thời gian thanh tỉnh, trên bục giảng, chủ nhiệm giáo dục đang dõng dạc hùng hồn đột nhiên sắc mặt trầm xuống, ông ta nhìn về phía Thời Giản, âm thanh khàn khàn chất vấn:
“Tại sao không mặc đồng phục?”
Ông ta gõ thật mạnh thước dạy học đang cầm trong tay xuống bàn hai cái, tính áp bách mười phần, dọa người nhất chính là cái bàn đáng lẽ phải cứng rắn hơn so với cái thước dạy học, nhưng thế mà cái bàn lại vỡ ra rồi.
Đúng, vỡ ra rồi.
Thời Giản cũng sắp vỡ ra rồi: Đồng phục?
Nói cô sao?
Tim Thời Giản thắt lại, cô đột nhiên cúi đầu, trên người cô đang mặc quần áo lúc rời khỏi trạm trung chuyển ——
Một bộ thể dục màu trắng, là Trương Đống đưa cho cô.
Trên bàn đang chỉnh tề đặt một bộ đồng phục xanh trắng đan xen, chính diện thêu [Trường Trung học số 1 Thanh Sơn].
Nhưng mà cô vừa đến đây, sao có thể thay kịp.
Chủ nhiệm giáo dục múa may thước dạy học, bước nhanh tới chỗ ngồi của Thời Giản, rất khó để không nghi ngờ ông ta sẽ dùng cây thước dạy học để đánh người, cuối cùng có khả năng người cũng vỡ ra giống cái bàn.
Thời Giản nghe được tiếng hô sợ hãi vang lên: “Làm sao bây giờ, ông ta xuống đây rồi!”
Không chỉ riêng một mình Thời Giản không mặc đồng phục, mà xung quanh còn có vài người, vừa nhìn chắc hẳn cũng là chủ phòng livestream vừa tiến vào phó bản, mọi người đối mặt với tình huống này đều có chút hoảng loạn.
Phòng livestream công cộng có người vào xem, cũng bị hoảng sợ.
[Choáng váng-ing, tình huống này là sao vậy, mở đầu đã phải treo mấy cái chủ phòng livestream?! ]
Chủ nhiệm giáo dục bước chân chậm rãi đi xuống dưới, sau khi ông ta nói xong Thời Giản vớ vội đồng phục mặc vào người, đồng phục như có sinh mệnh, ở không trung bay múa, vặn vẹo, nhanh chóng tròng lên trên người Thời Giản.
Nguyên bản Thời Giản một thân đồ thể dục màu trắng dùng thời gian mười mấy giây mặc vội vào đồng phục màu xanh trắng, từ một chủ phòng livestream lạc lõng đã biến thành một học sinh trường cao trung Thanh Sơn.
Cải trang xong Thời Giản hơi hơi mỉm cười.
Nhanh chóng thay quần áo cũng chỉ là một trong những kỹ năng của nữ minh tinh mà thôi.
Đồng phục truyền thống của trường cao trung vừa rộng vừa to, đừng nói mặc ngoài quần áo khác, nếu phải mặc thêm vào hai bộ nữa, với Thời Giản đều không phải vấn đề.