Trương Đống phát hiện tình hình không đúng, trực tiếp chắn trước mặt Thời Giản, anh ấy ngăn đối phương lại: “Muốn gì?”
Người đàn ông bĩu môi, hắn chỉ về phía sau: “Anh bạn đừng không có ánh mắt như thế, tôi đại diện cho anh Bưu của chúng tôi đến đây nói chuyện.”
Cách đó không xa còn có vài người giống như côn đồ đang đứng, người đứng phía trước chắc là anh Bưu mà anh ta vừa nói, vẻ mặt dữ tợn, mặc áσ ɭóŧ hoa, trong miệng nhai kẹo, trên cánh tay còn có hoa văn xăm trổ, nhìn thì thấy không dễ chọc.
Nhận thấy được tầm mắt Thời Giản, đối phương còn hướng về phía Thời Giản bắn tim.
Trương Đống ở trong lòng mắng chửi, anh ấy nói nhỏ với Thời Giản: “Vương Bưu ở đây có tiếng là đầu lĩnh lưu manh.”
Trương Đống tuy rằng không quen biết những chủ phòng livestream xếp hạng cao, nhưng lại biết Vương Bưu, người này làm không ít chuyện xấu, đặc biệt là háo sắc.
Không nghĩ tới đại lão vừa đến đã bị theo dõi.
Quả nhiên, tên côn đồ tiếp tục nói với Thời Giản: “Nói thẳng nhé, cô thật có phúc, được anh Bưu coi trọng, đừng không biết điều, anh Bưu của chúng tôi sắp lên làm chủ phòng livestream trung cấp.”
“Cô nếu theo anh Bưu, sẽ có cơm ngon rượu say, anh Bưu sẽ mua cho cô vòng tay vàng, vòng cổ to, cô mà không nghe lời…”
Trương Đống ngắt lời hắn: “Ở trạm trung chuyển không được làm người khác bị thương, bọn mày là muốn bị báo cáo à?!”
Vương Bưu đã không còn đủ kiên nhẫn, hắn đi đến, đầu tiên chào hỏi Thời Giản: “Xin chào người đẹp.”
Ngay sau đó Vương Bưu nhìn hướng bọn tuỳ tùng nói: “Nếu không nghe lời, tao không thể ở trạm trung chuyển đả thương người, nhưng phó bản thì sao nhỉ?”
“Người đẹp, cô suy nghĩ kỹ một chút.”
Đây là uy hϊếp trắng trợn!
Vương Bưu vừa nhìn thấy Thời Giản đã yêu thích không chịu được, hắn biết người đẹp này nhất định là mới tới, nếu không đã bị những chủ phòng livestream cao cấp hơn khác tranh cướp từ lâu rồi, căn cứ ý nghĩ người xuống tay trước thì được, Vương Bưu nhanh chóng gọi đám anh em đến vây quanh Thời Giản.
Vương Bưu thuộc loại ác nhân thuần tuý, không có văn hoá, nhưng ác nhân ở phó bản có đôi khi càng dễ sống hơn, mấu chốt là tình hình phòng livestream của hắn cũng không tệ lắm, một bộ phận là bản thân người xem cũng có tính cách giống Vương Bưu hoặc thích mồm mép của hắn, một bộ phận khác là tới mắng hắn.
Mắng, cũng là nổi tiếng, nếu không vì sao không ít người nổi tiếng trên mạng đi theo hướng hình ảnh không đẹp chứ.
Sau khi Vương Bưu uy hϊếp, đe dọa, cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ làm người động tâm của Thời Giản lộ ra thần sắc kinh hoảng như ý nguyện, nhưng ngay sau đó, Thời Giản lại nhìn về phía Trương Đống: “Hôm nay tôi biến thành xấu xí rồi sao, rất khó nhìn à?”
Vương Bưu:?
Trương Đống:?
Trương Đống không biết vì sao Thời Giản đột nhiên hỏi cái này, sao chuyện cô nói cùng với hoàn cảnh hiện tại không liên quan gì vậy, trong lúc nhất thời anh ấy có chút không tiếp nhận được, nhưng anh ấy vẫn nghiêm túc đánh giá một chút.
“Không có đâu.”
“Vẫn xinh đẹp trước sau như một.”
Trạng thái của Thời Giản vẫn luôn theo chiều hướng tốt, ngày hôm qua ngủ ngon, còn dùng thêm sữa non, làn da trắng như phấn, là mỹ nữ có thể dùng sắc đẹp để gϊếŧ người.
Thời Giản nhận được đáp án phủ nhận thì nghi ngờ, khó hiểu: “Nếu tôi không biến xấu, thì sao trông hắn như vậy mà lại dám theo đuổi tôi?”
Ngón tay như cọng hành chỉ về phía Vương Bưu.
Vương Bưu trợn tròn mắt: “…” Hắn thì thế nào?!
Xung quanh cũng có người khác vây xem, họ còn đang thấy lo lắng, tiếc hận dê vào miệng cọp, hoa tươi sắp cắm trên bãi cứt trâu, sau khi hiểu ý tứ của Thời Giản đều cất tiếng cười to.
Thời Giản chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, nhân vật nổi tiếng xã hội, tinh anh ngành sản xuất, muốn là có, Vương Bưu loại người này dám theo đuổi thật quá hạ thấp cô rồi.
Hắn làm sao dám chứ? Dũng khí thật lớn, Thời Giản lại không thưởng thức, dũng khí này không cần có cũng được.
Bị Thời Giản trả đũa một phen như vậy, đám Vương Bưu cùng bọn đàn em đành bỏ đi, cô cũng không thèm để ý đến sự uy hϊếp, đe dọa của Vương Bưu. Trước khi rời đi Vương Bưu trợn mắt hung tợn: “Chúng ta chờ xem!”
……
Thời Giản không để ý đến sự việc liên quan tới Vương Bưu. Nhưng “quản lý” Trương Đống lại bắt đầu lo lắng.
Vì an toàn của Thời Giản, Trương Đống chuẩn bị cho Thời Giản không ít khẩu trang, hơn nữa vẫn luôn dặn dò cô ít ra cửa, đồ ăn vật dụng thiết yếu anh ấy có thể hỗ trợ đưa đến phòng ngủ cho Thời Giản, hoặc là thật sự muốn đi đâu thì phải gọi anh ấy.
Ở trong phòng đợi thật sự nhàm chán, vì thế đến khi ở trạm trung chuyển ngày thứ tư, Thời Giản dự định tiến vào phó bản mới.
Cô cần sự chú ý, cần nổi tiếng, cho dù không thể tương tác với người xem trong phòng livestram, cũng còn tốt hơn so với cô cứ đợi ở phòng ngủ.