Quản gia Đường chỉ nghĩ tiễn bức tượng Phật to lớn Thời Giản mau chóng rời đi. Không bao lâu, đoàn người thật sự thấy được chủ lâu đài Tường Vi luôn được quản gia Đường nhắc tới.
Người này bị Thời Giản nhiều lần bịa chuyện, được mô tả là một kẻ mặt dày theo đuôi. Hiện thực, anh ta có tướng mạo đoan chính, khôi ngô tuấn tú và hành vi cử chỉ phong độ, nhẹ nhàng. Nhưng mà Thời Giản lại cảm thấy, anh ta dậy thì không thành công lắm, không so được với khi còn nhỏ còn mặc váy.
Nhưng mà điều này cũng là bình thường, muốn trở thành một người xinh đẹp cũng không dễ, mà từ nhỏ đến lớn đều đẹp, hơn nữa càng ngày càng đẹp như Thời Giản chung quy vẫn là số ít.
Thời Giản nhìn quanh một vòng cũng không thấy quản gia Đường liền hỏi thăm: “Quản gia Đường đâu rồi?”
Người và quái vật đều đầy đủ, nhưng mà quản gia Đường lại không thấy đâu.
Chủ lâu đài uyển chuyển trả lời: “Quản gia Đường cảm thấy không khỏe, đã đi nghỉ ngơi trước rồi.”
Chính xác mà nói, quản gia Đường không muốn lại nhìn thấy Thời Giản một chút nào nữa. Ông ta khóc than đau khổ kể lại mọi chuyện Thời Giản đã làm cho chủ lâu đài rồi trốn luôn trên phòng.
Anh ta cảm thấy nếu để quản gia Đường biết Thời Giản tìm mình, ông ta chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì.
Chủ lâu đài gửi lời xin lỗi đến mọi người: “Rất xin lỗi quý vị, bởi vì một ít sự tình vướng chân nên tôi đến trễ, rất mong quý vị thứ lỗi…”
Trương Đống pha trò: “Không sao cả.” Chỉ cần giúp bọn họ thuận lợi thông quan là được!
Có phải hay không có thể rời đi ngay bây giờ?
Thời Giản nhớ rõ Trương Đống từng phổ cập khoa học, nếu thuận lợi thông quan sẽ có âm nhạc vang lên và mọi người cũng sẽ biến mất khỏi đây.
Hiện tại không có âm nhạc, mà mọi người cũng chưa biến mất nữa.
Chủ lâu đài chuyển chủ đề câu chuyện, anh ta nhìn về phía Thời Giản: “Chiêu đãi không chu đáo là lỗi của tôi. Tôi có thể mời cô Thời và nhân viên công tác của cô ở lại tham gia vũ hội không?”
Nguyên bản mọi người đã thả lỏng thần kinh, vừa nghe lời này tinh thần lập tức căng thẳng, khán giả trong livestream cũng hét thảm thiết.
[Đã xảy ra chuyện gì, còn chưa kết thúc sao?!]
[Aaaa, không muốn đâu, tôi còn tưởng có thể thông quan rồi, sao lại có lời mời mới nữa chứ.]
[Tự tưởng tượng bản thân trong hoàn cảnh đó, má ơi, quá căng thẳng, nghĩ đã được rời đi nhưng thực tế lại không đi được, cảm giác quá khốn nạn, cứu với!]
Rốt cuộc chờ được sự xuất hiện của chủ lâu đài Tường Vi, nhưng cuối cùng lại không cho đi là thế nào?
Thời Giản dứt khoát cự tuyệt: “Không thể.”
Trương Đống nhanh chóng tiếp lời: “Ngại quá, nghệ sĩ của chúng tôi có lịch trình, công việc rất bận rộn, cần phải hẹn trước mới sắp xếp được thời gian.”
Họa sĩ cũng nhập vai: “Tới đây vội vàng, không có mang theo lễ phục, tham gia vũ hội cần mặc lễ phục mà nghệ sĩ của chúng tôi địa vị cao, chỉ mặc trang phục cao cấp mới nhất được thiết kế riêng, nếu tùy tiện mặc một bộ nào đó khiêu vũ, bị paparazzi chụp đến sẽ gặp rắc rối.”
Những “nhân viên công tác” còn lại sôi nổi vào việc.
“Đúng đúng, chính là như vậy.”
Mấy ngày nay ở cùng Thời Giản không phải vô dụng, mọi người đều học được một chút bản lĩnh mở miệng là có thể bịa chuyện của Thời Giản.
Chủ lâu đài: ...
Ai nói cho tôi biết một cái phó bản khủng bố lấy đâu ra paparazzi? Ở đây có thể có thứ đồ đó hả?
Chủ lâu đài trầm mặc không nói thêm gì, chỉ nhìn chăm chú đánh giá mọi người, như đang tự hỏi phải xử trí bọn họ thế nào.
Trong tình huống này, sự trầm mặc ấy khiến người ta sợ hãi, ngay cả tiếng hít thở cũng như không tồn tại, mọi thứ đều lặng im rợn người.
Trong đầu Thời Giản hiện lên tấm ảnh kia, cô bạo dạn hỏi: “Trong vũ hội anh mặc vest hay mặc váy á?”
Cô khen ngợi: “Anh lúc nhỏ mặc váy rất hợp, rất đẹp.” Nhưng mà hiện tại có hợp hay không thì chưa biết.
“?”
Sắc mặt của chủ lâu đài chuyển liên tục từ màu này sang màu khác, anh ta nhíu mày: “Các ngươi đều nhìn thấy sao?”
“Đáng ch·ết!”
Chủ lâu đài không còn giữ được phong độ nhẹ nhàng của mình, chửi thề một tiếng, không quan tâm đám người Thời Giản, tự mình chạy lên lầu hai.
“Tích tích tích tích ~”
Thời Giản cảm giác trong nháy mắt xung quanh trở nên rất mơ hồ, lâu đài giống như bị vỡ thành từng mảnh, mí mắt cô trở nên nặng trĩu, giống như bị cục đá nặng ngàn ký đè lên, hoàn toàn không nâng lên nổi. Trong khoảnh khắc đột ngột đó, Thời Giản chỉ kịp nghe Trương Đống hét lên.
“Đại lão, ra ngoài nhớ đi đến tượng điêu khắc cá voi gặp mặt nha!”
Tiếng chuông vui vẻ lảnh lót vang lên, hình như là nhắc nhở thông quan của trò chơi.
Chờ đến lúc Thời Giản lấy lại ý thức, trong đầu cô lại vang lên thanh âm ngọt ngào mà máy móc —
“Chúc mừng streamer thông quan thành công, đang tính toán điểm tích lũy…”
Rất mau lại vang lên thanh âm tiếp theo.
“Chúc mừng streamer ở phó bản “Lâu đài Tường Vi” đạt được điểm tích lũy đứng hạng nhất, đồng thời đạt được thành tựu “Chó và Thời Giản không được vào lâu đài”.