Thời Giản ra tay hung hãn, toàn bộ gương trong lâu đài Tường Vi đều bị đập vỡ nát, thế giới lập tức an tĩnh.
Trương Đống thở phào nhẹ nhõm: “Nữ quỷ trong gương hẳn là đã biến mất.”
Thời Giản lại nâng cái rương, phát ra một tiếng thở dài: “Aizzzz.”
Những người còn lại vây quanh: “Làm sao vậy?”
“Vỡ.”
Hiếm khi Thời Giản lộ ra vẻ chột dạ, bởi vì cô phát hiện, có khả năng cô dùng rương đập quá mạnh cho nên kết thúc lần đập cuối cùng, cái rương cũng xuất hiện một khe nứt nhỏ.
Khe nứt không to, nhưng cũng đủ thấy rõ đồ vật bên trong. Lúc trước, mọi người biết được trình độ bảo mật của cái rương này, tất cả đã đặt nhiều kỳ vọng với nó.
Sẽ là cái gì đây.
Có phải chìa khóa rời đi lâu đài không?
Hoặc là dãy số có thể liên lạc với chủ lâu đài?
Tất cả đều sai, bên trong chỉ là một tấm ảnh chụp.
Tấm ảnh trông hơi cũ, thậm chí còn có chút ố vàng, trước màn ảnh là một đứa bé mặc váy đứng ở tòa lâu đài nở đầy hoa tường vi, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, biểu tình nghiêm túc.
Đứa bé lớn lên môi hồng răng trắng, nhưng vẫn nhìn ra được đây là một bé trai mặc đồ con gái, thoạt nhìn giống một bé gái xinh trai.
Mọi người thất vọng: “Tôi còn tưởng là tin tức hữu dụng gì chứ.”
Thời Giản xem xét kỹ lưỡng: “Đây là cái gì?”
“Cái rương tôi lấy từ phòng làm việc lầu hai có ảnh chụp lúc nhỏ của chủ lâu đài Tường Vi.”
Thời Giản: Ồ, nhan sắc cũng được lắm, nhưng so ra vẫn kém cô khi còn nhỏ một chút.
Lý An Nhạc cũng nghiên cứu trong chốc lát, xác định không có thứ gì khác, cô ấy nói ra suy đoán của mình: “Có lẽ là quá khứ đen tối thời thơ ấu, lớn lên cảm thấy con trai mặc đồ con gái rất xấu hổ, đốt thì tiếc nên chỉ có thể khóa lại.”
Mọi người không nói nên lời, nhưng mà hình như cũng có lý.
Chiếc rương cứng rắn đến nỗi đập vỡ được nữ quỷ trong gương, vậy mà cũng không có manh mối để thông quan.
…
Thời Giản lén trao đổi với Trương Đống, cô có một cái ý tưởng: “Đồ vật ở trong phó bản có thể đem ra ngoài không?”
Đúng vậy Thời Giản nảy ra ý tưởng đem cái rương này ra ngoài.
Dùng quá tiện tay, ngộ nhỡ sau này có tình huống tương tự, cô có thể làm như bây giờ nè. Tuy là cái rương bị nứt một góc, nhưng mà tổng thể vẫn còn ổn lắm, không ảnh hưởng tới việc sử dụng.
Hơn nữa, trên chiếc rương còn được khảm rất nhiều đá quý, đều là hàng thật!
Nếu có thể rời khỏi phó bản thành công, cô cũng không rõ ràng lắm cảnh tượng bên ngoài, Thời Giản cảm thấy nên chuẩn bị trước, nếu không ổn còn có thể bán đá quý đổi tiền xài.
Nhưng mà Trương Đống đã dập tắt ý niệm này của Thời Giản: “Ngoại trừ tình huống đặc biệt, đồ vật trong phó bản đều không thể đem ra ngoài.”
Thời Giản cảm thấy rất đáng tiếc: “Vậy thôi.”
Nữ quỷ trong gương biến mất, sự uy hϊếp và ô nhiễm tiếng ồn do cô ta tạo ra cũng không còn, mọi người ăn uống, trồng rau thỏa thích theo ý muốn, thật sự có cảm giác muốn biến trò chơi khủng bố thành chỗ chơi xây dựng sinh hoạt. Đến buổi chiều, quản gia Đường lại xuất hiện với vẻ mặt âm trầm, thông báo cho nhóm streamer.
“Đã liên lạc với chủ nhân, ngài ấy rất nhanh sẽ về tới, các vị khách quý chờ một chút là có thể rời đi, bây giờ có thể thu dọn hành lý…”
Quản gia Đường nói rất nhiều, nhưng trọng tâm chỉ có một chữ —
Cút!
Mọi người không hề biết trước mà nhận được tin tức tốt này, tinh thần đều run lên, hai mắt nhìn nhau.
Điều này có nghĩa là họ có thể rời đi lâu đài Tường Vi và thông quan phó bản đúng hay không?!
Bị nhốt ở đây quá lâu rồi, mọi người nghe tin thông quan mà não vẫn chưa kịp phản ứng.
Lý An Nhạc đứng bên cạnh Thời Giản, nhỏ giọng nói: “Năng lực thích ứng của con người quá mạnh mẽ, bây giờ có ăn có uống, tôi cảm thấy lại ở đây thêm mấy ngày cũng không sao.”
Thời Giản: “Có thể đi ra ngoài vẫn nên cố gắng thoát đi, ai biết sau này có quái vật khác tới hay không.”
Lý An Nhạc cảm thấy Thời Giản nói rất có đạo lý.
Trương Đống cũng cười toét miệng, nhìn Thời Giản lẩm bẩm.
“Tôi quả nhiên là người may mắn, lại một lần nữa được đại lão giúp đỡ, nằm yên cũng thắng lợi.”
Thời Giản: ? Đại lão là ai, ý nói tôi sao?
…
Quản gia Đường thật sự không thể chống đỡ được nữa, nhìn thử coi, lâu đài Tường Vi bây giờ còn chút gì giống lúc xưa không?
Vốn dĩ lâu đài được trang hoàng sáng lấp lánh, huy hoàng tráng lệ, hiện tại toàn bộ gương đều bị Thời Giản đập nát; phòng ngủ tao nhã đầy ý thơ, nay không phải trồng đậu giá thì là cọng hoa tỏi non; nội thất trong phòng khách đều bị đám điểm tâm nhỏ này đốt xong rồi, tiếp đến là nội thất bên ngoài cũng không tránh khỏi tai họa.
Quản gia Đường: Chủ nhân còn không quay về, cái lâu đài này phải bị hủy hoại mất thôi.