Hướng Dẫn Con Người Sinh Tồn Trong Vùng Đất Hoang

Chương 3

Nhan Bố Bố cúi người ngồi xổm dưới gầm bàn, xung quanh một mảnh tối đen. Lúc đầu, nhóc còn kêu cứu khóc lóc, nhưng sau một thời gian dài, nhóc không còn quá sợ hãi như vậy nữa, thậm chí cảm thấy buồn chán, kéo chân bàn dưới chân mình.

Khi bên ngoài đột ngột có động tĩnh, ánh sáng chiếu vào không gian chật chội này, nhóc không thích ứng nheo mắt lại, nhìn thấy một bóng người gầy gò trong ánh sáng phản quang.

"Nhan Bố Bố, ra đây." Một giọng nói trong trẻo mang theo vẻ mệt mỏi, khàn khàn vang lên, bóng dáng đó vươn tay về phía nhóc.

Sau khi hai người nhìn nhau vài giây, ánh mắt Nhan Bố Bố phát sáng, nhóc nhỏ giọng hô: "Thiếu gia."

Nhóc được bế ra ngoài, nhanh chóng ôm chặt cổ Phong Sâm, vùi mặt vào vai cậu.

Ngay khi Phong Sâm ôm lấy người rồi rút lui, lại có trận dư chấn khác, chiếc bàn gỗ nơi Nhan Bố Bố đang ẩn nấp đã bị đá đè bẹp.

Phong Sâm dùng bàn tay rảnh niết vai và lưng Nhan Bố Bố: "Có đau không?"

Nhan Bố Bố khịt mũi lắc đầu: "Không đau."

Mái tóc xoăn trên đầu nhóc run rẩy theo động tác này, mềm mại phất qua cổ Phong Sâm.

Phong Sâm lần lượt niết cánh tay và đùi nhóc, đồng thời ấn bụng dưới và ngực nhóc vài lần.

"Ở đây có đau không?"

"Không đau."

Phong Sâm đặt người xuống, Nhan Bố Bố liềm túm lấy góc áo của cậu, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Biệt thự thành phế tích, mọi thứ đều không thể nhận ra, Nhan Bố Bố hoảng hốt hỏi: "Thiếu gia, chúng ta ở đây là chỗ nào vậy?"

Phong Sâm nói với giọng khàn khàn: "Chúng ta vẫn ở nhà, nhưng có một trận động đất, ngôi nhà đã sụp đổ."

Nhan Bố Bố lúc đầu sững sờ, sau đó trở nên lo lắng: "Vậy mẹ em thì sao?"

Phong Sâm mím môi không nói gì, chỉ giơ mu bàn tay lên lau mồ hôi trên trán.

Nhan Bố Bố giật giật khóe quần áo của cậu, cầu xin: "Thiếu gia, em muốn mẹ."

Vẫn không có phản ứng, âm thanh Nhan Bố Bố dần dần tăng lên, kéo góc áo của Phong Sâm, lay từ bên này sang bên kia.

"Em muốn mẹ, thiếu gia, em muốn mẹ, mẹ em đâu?"

Phong Sâm cuối cùng cũng lên tiếng: "Tôi không thấy mẹ của em, có lẽ cô ấy đã đi nơi khác rồi."

Nhan Bố Bố bướng bỉnh hỏi: "Lúc đầu mẹ có đi đến tòa nhà chính, làm sao mẹ có thể đi nơi khác?"

Sắc mặt Phong Sâm có chút không tốt.

Cậu đi bộ từ sân bay trở về, phải đi mất mấy giờ, không buồn uống một ngụm nước, cổ họng khô đến nỗi các vách trên và dưới đều dính vào nhau. Đầu cũng chóng mặt, tay chân như nhũn ra, nghĩ đến lại bắt đầu sốt nhẹ.

Vừa rồi cậu tìm kiếm trong đống tàn tích của tòa nhà chính, nhìn thấy thi thể của A Mai và một số người khác, cũng tìm thấy hộp mật mã được cha mình giấu trong căn phòng bí mật bị sập.

Sau đó mới phát hiện được Nhan Bố Bố ở trong phòng của người giúp việc.

Chỉ ngắn ngủi trong vài giờ, toàn bộ thế giới của cậu đã bị đảo lộn long trời lỡ đất, nỗi sợ hãi trong lòng lúc này cũng không kém gì Nhan Bố Bố. Chỉ là trời sinh cậu tính tình khắc chế, cho nên cưỡng ép đè nén những cảm xúc đó.

Câu hỏi của Nhan Bố Bố khiến cậu bất lực, không biết phải trả lời như thế nào, vì vậy chỉ có thể tâm phiền ý loạn nói: "Tôi không gặp được mẹ của em."

Nhưng Nhan Bố Bố lại quay đầu sang tòa nhà chính, bình tĩnh nhìn vào đống đổ nát kia, như thể hiểu được điều gì đó, trong mắt đã đẫm lệ.

"Nhan Bố Bố —"

Nhóc giãy thoát khỏi tay Phong Sâm, nhanh chóng trèo lên phế tích để đẩy cột trụ dài nhất.

Hai chân nhóc dùng sức, hé ra khuôn mặt đầy bụi xám nhăn nhúm, cái cổ nhỏ cũng phình ra gân xanh.

Phong Sâm đứng tại chỗ nhìn, cho đến khi dư chấn lại ập đến, sau đó cậu vội vàng chạy đến phế tích, không nói một lời bế nhóc lên, ôm nhóc vào lòng, chạy vào dưới đống đá.

"Em phải cứu mẹ em! Buông em ra, em phải cứu mẹ!"

Nhan Bố Bố ở trong lòng cậu giãy giụa, lớn tiếng khóc lóc, hai chân trượt chân xuống đất như một con cá không chịu buông tay.

Sức lực của nhóc lúc này lớn chưa từng có, Phong Sâm thế nhưng không kiềm chế được, khi thấy tấm xi măng bên cạnh đang chìm xuống, liền kẹp nhóc ở dưới nách rồi chật vật vọt xuống.

Sau khi đến nơi an toàn trên mặt đất bằng phẳng, Phong Sâm buông tay ra, ném Nhan Bố Bố xuống đất. Sau khi lăn nửa vòng trên mặt đất, nhóc đứng dậy chạy về phía phế tích, bị Phong Sâm túm lấy cổ áo phía sau.

Nhan Bố Bố giãy không thoát, xoay người bẻ ngón tay Phong Sâm: "Buông ra, buông ra."

"Nhan Bố Bố, em bình tĩnh một chút." Phong Sâm túm lấy cổ áo nhóc, kéo nhóc lại, để cho nhóc ngẩng đầu nhìn mình.

"Em không thể cứu được mẹ em, tôi cũng không thể cứu được, trên đời này không ai có thể cứu được bà ấy, không còn cách nào nữa, em hiểu không?"

Nhan Bố Bố không hiểu.

"Không, em phải cứu, em phải cứu mẹ em."

Phong Sâm áp đầu của cậu đặt trước ngực, thở phì phò khàn giọng nói: "Nhan Bố Bố, đừng quấy nữa, vừa rồi tôi đã nhìn thấy mẹ em, bà ấy đã chết rồi."

Như thể bị ấn nút yên tĩnh, Nhan Bố Bố trong nháy mắt dừng tất cả động tác.

Phong Sâm ngập ngừng thử buông tay, nhóc loạng choạng lui về phía sau hai bước, giống như không thở nổi, miệng há to thở hổn hển vì thống khổ.

Hai người như vậy đứng đối diện nhau, không ai chú ý đến âm thanh trầm đυ.c lăn lộn trong sâu thẳm dưới lòng đất.

Phong Sâm liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, tầm mắt quét về phía xa, đột nhiên sắc mặt cậu đại biến, cậu cánh tay Nhan Bố Bố đi ra khỏi sân.

Nhan Bố Bố thất tha thất thiểu theo sát, bị Phong Sâm nhét vào một cái động nhỏ trong hòn non bộ trong khu vườn nhỏ ngoài sân, chính mình cũng chui theo vào.

"Thiếu gia—"

"Đừng nói gì cả."

Phong Sâm quát khẽ ngắt lời của nhóc.

Tiếng bước chân vang lên, ít nhất mười mấy người đi ngang qua hòn non bộ. Phong Sâm nhìn ra ngoài từ khe hở, chỉ có thể nhìn thấy súng ống lạnh lẽo trên hông của bọn họ.

"Mau tìm đi, quật sâu ba bước đất phải tìm được cái hộp kia, nhân viên bảo vệ nói con trai ông ta vừa mới trở về, cũng phải tìm ra được người."

"Vâng."