Ánh mặt trời rất tốt, sau khi làm xong việc, chị hầu gái A Mai vội vàng trở lại phòng người hầu, lấy chăn bông ra treo trên sợi dây trong sân nhỏ để phơi.
Nhìn vào giữa chăn bông tối tăm ẩm ướt, A Mai nghiêm túc hỏi: "Nhan Bố Bố, đêm qua trước khi đi ngủ con lại uống nước phải không?"
Đứng dưới mái hiên là một cậu bé chừng năm sáu tuổi, hai tay đút túi áo yếm màu xanh lam đậm, trên đầu có mái tóc xoăn rối bù, chán nản nói: “Đúng vậy.”
“Không phải đã bảo con không được uống nước trước khi đi ngủ sao?”
Nhan Bố Bố nhẹ nhàng đá vào chân bàn trước mặt bằng đôi chân mang giày thể thao, trầm giọng đáp: "Bởi vì có hơi khát, không ngủ được nên uống một chút."
"Một chút là bao nhiêu?"
"Chỉ bằng một cốc nước một chút thôi."
"Đầy cốc hả?"
“……Ừm.”
A Mai mở chăn ra, cảm giác có chút choáng váng, đưa tay sờ sờ trán, đoán được lại sốt nhẹ, có chút cáu kỉnh nói: “Có đứa con nít sáu tuổi nào còn đái dầm? Nói ra sẽ bị người ta cười nhạo đó. Từ giờ trở đi, dù khát cũng đừng uống quá nhiều trước khi ngủ.”
"Đã biết."
Thấy A Mai không nói đến mình nữa, Nhan Bố Bố lại hỏi: "Mẹ, hôm nay thiếu gia có về không ạ?"
"Hẳn là có, hôm qua phụ ta Vương đã tới đón cậu ấy."
Đôi mắt to của Nhan Bố Bố vỡ òa vì vui mừng, nhảy lên tại chỗ hai lần, mái tóc xoăn mềm mại trên đỉnh đầu cũng chuyển động qua lại, hai lọn tóc trượt xuống, dừng lại trên tai nhóc.
A Mai quay lại nhìn nhóc, vẻ mặt nghiêm nghị dặn dò: "Bố Bố, sau khi thiếu gia quay lại, con cũng đừng tiếp tục chạy trước mặt cậu ấy, cũng không thể đi gặp cậu ấy, hiểu không?"
"Con biết rồi." Nhan Bố Bố cười khúc khích, bị mặt trời chiếu sáng hơi nheo mắt, nhóc dang rộng cánh tay, bắt đầu quay vòng một cách vui vẻ.
A Mai biết nhóc chỉ đang ngoài miệng thực hiện lời hứa, nhưng cũng không còn cách nào khác ngoài thở dài bước về phía tòa nhà chính, dặn dò: “Có một đĩa bánh ở trên bàn, đi rửa sạch tay rồi hãy ăn."
Nhan Bố Bố vừa trả lời vừa xoay vòng, trong tầm nhìn của nhóc là bầu trời trong xanh xoay tròn, phòng người hầu, còn có bóng lưng của mẹ nhóc khi bước vào tòa nhà chính.
Bình thường nhóc có thể xoay vòng như thế này rất lâu, nhưng bây giờ chỉ sau vài vòng, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, lảo đảo không đứng vững.
Nhóc muốn đỡ chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nhưng chân nhóc như giẫm lên bông, đi được vài bước như say, nhóc loạng choạng ngã xuống đất.
Nhan Bố Bố trố mắt nhìn về phía trước, nhìn thấy bãi cỏ trong sân nhấp nhô như nước biển, xa xa những tòa nhà thẳng tắp trông giống như những cánh đồng lúa mì bị gió thổi bay, lần lượt uốn cong xuống.
Từ sâu dưới lòng đất vang lên một tiếng nổ ầm ầm, giống như đang chôn vùi một con thú vô danh, phát ra một tiếng gầm trầm đυ.c.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, tấm xi măng phía trên đầu nứt ra, một mảnh rơi xuống đập vào Nhan Bố Bố bên cạnh. Giữa bụi mù mịt khắp nơi và tiếng ồn ào của ngôi nhà sụp đổ, nhóc không thể đứng dậy mà chỉ có thể bò về phía trước theo bản năng.
"Bố Bố——"
Nhóc mơ hồ nghe thấy tiếng hét khàn khàn của mẹ từ hướng nhà chính truyền đến, nhóc vừa định trả lời thì lại nhìn thấy trước mặt là một mảnh tối tăm.
Máy bay đang hạ độ cao, Phong Sâm nhìn qua cửa sổ nhìn xuống thành phố quen thuộc bên dưới.
Thành phố Hải Vân được bao bọc ba mặt bởi biển, một tòa nhà ở giữa đặc biệt bắt mắt, cao tới hàng ngàn mét vươn thẳng tới bầu trời, đó là Tháp Hải Vân, tòa nhà mang tính biểu tượng của Thành phố Hải Vân.
Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ, phủ lên làn da trắng nõn của thiếu niên một tầng vàng nhạt, vẻ lạnh lùng giữa lông mày và ánh mắt cũng giảm đi một chút, khiến ngũ quan càng thêm tuấn tú.
"Thiếu gia, lát nữa cậu trực tiếp về nhà sao?" Viên sĩ quan hỏi.
Phong Sâm vừa mới ngủ một giấc, cơn sốt đã hạ xuống, tinh thần tốt hơn rất nhiều, nói: “Trực tiếp về nhà đi.”
Máy bay tăng tốc lao xuống, hạ cánh tiếp xúc với mặt đất, ổn định trượt đều trên đường băng.
Viên sĩ quan đứng dậy đi mở nắp giá để hành lý, trong khi Phong Sâm cũng đang tháo dây an toàn quanh eo.
Phanh!
Trong cabin đột nhiên vang lên tiếng động đâu đó, thân máy bay rung chuyển dữ dội.
Viên sĩ quan lẩm bẩm: "Chuyện gì vậy? Trên đường băng không có đoạn hãm sao?"
Phong Sâm theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử của cậu đột nhiên co lại, toàn thân ngưng tụ thành một pho tượng điêu khắc.
Tòa nhà ga sân bay ở phía xa đã nghiêng một góc đáng kinh ngạc, cũng sụp đổ dưới tải trọng, khiến bụi tung mù mịt khắp bầu trời.
Trong làn khói trắng, một số người đang chạy về phía đường băng, nhưng con đường bằng phẳng bỗng nứt ra những vết nứt rộng, giống như vết nứt trên cửa kính lan nhanh, nháy mắt đã cắn nuốt những người đang chạy trốn.
Bên kia cabin kín gió, Phong Sâm không thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của chính mình. Trước khi cậu có thời gian suy nghĩ về những gì đã xảy ra, chiếc máy bay lại trải qua một cơn xóc nảy kịch liệt khác.
Một chiếc mặt nạ dưỡng khí bật lên phía trên ghế, sĩ quan hét lên: "Đừng hoảng sợ, đây là một cuộc tấn công bạo lực. Mọi người, hãy ngồi yên."
Hai tiếp viên phía sau cũng nhanh chóng ngồi xuống, dùng hệ thống liên lạc nội bộ để hỏi cơ trưởng về tình hình.
Máy bay chao đảo lao về phía trước, Phong Sâm nhìn thấy đường băng và bãi cỏ bên cạnh máy bay dường như bị một đôi bàn tay khổng lồ nhào nặn và kéo đi, một số bị đè ép phồng lên thành đồi, còn một số khác thì vỡ vụn và sụp đổ, rơi xuống vực sâu vào những vết nứt mới.
Phanh! Lại một tiếng động lớn nữa, máy bay nghiêng sang trái, vali rơi khỏi giá hành lý, lăn và đập vào bức tường bên trái của cabin.
Giữa tiếng la hét chói tai của hai tiếp viên, Phong Sâm dùng tay nắm chặt thành ghế, bất lực nhìn hai chiếc máy bay đậu trên đường băng trượt vào một khoảng sâu rộng không đáy.
“Nhanh đeo mặt nạ dưỡng khí vào,” Sĩ quan hô to với cậu.
Phong Sâm phục hồi tinh thần, nhanh chóng kéo chiếc mặt nạ dưỡng khí đang lay động trước mặt, thắt dây an toàn, sau đó dựa theo kiến
thức cứu mạng học được trong trại huấn luyện, cúi người xuống, vùi đầu vào đầu gối, siết chặt bắp chân của cậu về phía sau.
Đường băng phía sau máy bay vỡ vụn thành từng mảnh, còn đường băng phía trước bị vặn thành hình con giun đất, gập ghềnh và không bằng phẳng. Phi công có lẽ muốn cất cánh lần nữa nhưng không thể tăng tốc nổi, hỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo về phía trước.
Khói trắng thoát ra khỏi cabin, tiếng chuông báo động vang lên chói tai, máy bay lắc lư mấy lần như sắp lật nhào, cuối cùng đột ngột rẽ ngoặt sang phải và lao về phía bãi cỏ bên phải.
Một cỗ va chạm mạnh mẽ đột nhiên đánh úp lại, Phong Sâm bay về phía trước, lại bị dây an toàn gắt gao kéo trở lại ghế. Giữa tiếng la hét kinh hoàng của tiếp viên hàng không, cậu cảm thấy đầu choáng váng và bất tỉnh.