Mình Ta Chống Đỡ Một Kỷ Nguyên

Chương 3: Hùng Vương hiện thân

Thanh niên liếc nhìn về phía Lý Thiên Sơn một mắt, cả người Lý Thiên Sơn như cứng đơ lại. Hắn có thể cảm nhận được không gian xung quanh mình bị đông kết, chỉ cần mình dám di dộng một chút thôi thì sẽ như bị ngàn đao chém xuống không có lối thoát. Mồ hôi lạnh toát từ sống lưng toát lên khiến cả người hắn run rẩy dữ dội nhưng cũng không dám làm gì cả.

Ba lão giả khác có mặt trong nhóm người thấy vậy cũng không dám chậm trễ, tất cả tiến lên chắn lại ánh mắt của vị thanh niên về hướng Lý Thiên Sơn. Cả ba cũng cảm nhận được áp lực từ ánh mắt từ vị thanh niên kia và gượng giơ tay lên trời lễ hỏi.

- Xin hỏi ngài là ai, tại sao lại xen vào chuyện phân tranh của chúng tôi?

- Các ngươi điếc hay sao. Đây là em trai ta. Còn ta Lạc Vô Phương.

- Thì ra là Tân Võ Vương của Bạch Long Thần Đảo. Hoan nghênh ngài tới chơi. Ba lão già là Trần Định Hoàn của Bạch Mã Thần Sơn, Mạc Định Linh của Ngũ Hành Thần Sơn và Lý Định Xuân của Sơn Trà Thần Sơn. Ba chúng ta được lời mời của Định An trưởng lão của Tản Viên Thần Sơn tới đây hỗ trợ.

- Thì ra đều là các vị trưởng lão đời thứ tư của Âu Cơ thư viện. Nhưng không cần phải lôi kéo làm quen với ta. Kẻ hèn sao dám trèo cao.

Lạc Vô Phương nhìn về phía ba vị trưởng lão, chỉ tay về Lạc Vũ Phong đang trị thương trong thủy cầu và nói.

- Tuy vậy, hiện tại nên là các vị cho ta lời giải thích. Nếu không hợp lý…. Hừ.

Nghe xong cả ba trưởng lão đều hơi toát ra vẻ giận giữ nhưng rất nhanh lại thu lại. Cả ba thầm nghĩ chúng ta đã vô cùng lễ độ nói chuyện mà ngươi lại được nước lấn tới, vô cùng vô lễ. Tuy vậy nhưng cả ba đều biết kẻ mà có thể ngăn chặn được Tiểu thần thông của Định An trưởng lão, cứu người bình an trong hoàn cảnh ấy thì không phải dạng vừa.

Cả ba nhìn nhau, trao đổi qua ánh mắt. Lão giả trông lớn tuổi nhất, Trần Định Hoàn trưởng lão tiến lên chắp tay và nói.

- Đây là tranh chấp của hai người bọn trẻ. Do em trai của ngài thua trong việc cầu hôn Mị Nương nhưng lại mang quân tiến tới phá hủy làng mạc, tiến đánh về phía chúng tôi. Chúng tôi chỉ đánh trả lại thôi.

- Ồ. Vậy là em trai ta có lỗi.

- Xin thưa đúng vậy.

Cả ba vị trưởng lão nhìn nhau, hơi có vẻ không tin với câu nói của vị thanh niên. Đã không còn vẻ khí thế ép người như trước nữa.

Chưa đợi ba vị trưởng lão trao đổi xong, Lạc Vô Phong lại nói ngay

- Ta chưa hề thấy em trai ta có lỗi. Và còn vị đang nằm trên đất kia cũng đã đánh em trai ta bị thương nặng như vậy. Ta cần một lời giải thích.

- Em trai ngài không làm được yêu cầu của vua Hùng, “Sơn Tinh” của chúng tôi đã làm được và được sự công nhận rồi.

- Yêu cầu của Hùng Vương!

Lạc Vô Phong trầm ngâm một tiếng, không đáp lại. Hắn lại nhìn về phía xa xa sau đại quân giơ tay lễ chào.

- Hùng Vương đã tới, sao không hiện thân để kẻ hậu sinh có cơ hội thỉnh chuyện.

- Haha. Tân Võ Vương trẻ tuổi nhất của vùng đất Cửu Long đúng là không phải hữu danh vô thực. Kẻ già này mới tới nhưng không tiện hiện thân giữa hai phương. Mong Tân Võ Vương thông cảm.

- Không dám…không dám. Kẻ hậu sinh chỉ vì không muốn chuyện nhỏ xe ra to mà phải đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ. Đều là cùng cội nguồn, cũng không nhất thiết phải đến tổng Hội nghị trưởng lão của Lạc Long thư viện và Âu Cơ thư viện để phân giải mà thôi. Nếu người trong cuộc đã tới, kẻ hậu sinh chỉ dám mời ngài hiện thân.

- Haha. Không hổ là Tân Võ Vương. Có gì xin cứ nói.

Sau khi Lạc Vô Phương nói xong, phía Tây đại quân của các thần sơn hiện lên một bóng hình uy dũng đang cưỡi ngựa. Một người một ngựa khí thế không thua kém tí nào so với đại quân của thần sơn và đại quân dưới biển. Nghe Lạc Vô Phương nói chuyện xong, bóng hình ấy cũng dần tiến lại gần, ngựa vừa cất bước như đạp mây bước qua bao ngọn núi, chớp mắt đã có mặt tại ngay cạnh Lạc Vô Phương. Hùng Vương vừa cười vừa đáp lời lại.

Lạc Vô Phương, đám người trưởng lão của các Thần Sơn thấy Hùng Vương đã tới, cũng ôm quyền và cúi đầu đáp lễ. Uy danh, trọng lượng và thể diện của Nhân Vương không ai ở đây dám không cho.

Lạc Vô Phương vẫn ôm quyền và hỏi:

- Sơn Tinh, Thủy Tinh tới cầu hôn Mị Nương con gái Hùng Vương cứ trăm năm một kì. Nay ngài đã là Hùng Vương thứ 18, cớ sao lại thay đổi quy tắc.

- Haha. Ta luôn dựa theo lẽ công bằng, Tân Võ Vương có lẽ đã nhầm.

- Xin hỏi Hùng Vương, dưới biển phải chăng có nơi nào tìm được các sính lễ Voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao,.... như yêu cầu của ngài.

- Haha. Có lẽ là không thể.

- Vậy xin hỏi công bằng ngài nói ở đâu.

- Ta đã cho thời hạn chuẩn bị sính lễ, đó là công bằng.

Hùng Vương vẫn tươi cười đáp lời Lạc Vô Phương. Nghe Lạc Vô Phương hỏi, Hùng Vương cũng đề cao vị thế của hắn lên một chút. Phải biết rằng, là Nhân Vương, không phải ai cũng có thể không lảng tránh mà vẫn giữ được giọng điệu bình tĩnh mà nói chuyện với bản thân như vậy.

Nghe lời Hùng Vương đáp, Lạc Vô Phương cũng không tỏ ra giận dữ hay thái độ khác lạ nào. Dường như câu trả lời của Hùng Vương là trong dự liệu. Hắn vẫn giữ giọng bình tĩnh để hỏi thêm.

- Hậu sinh tuy nhỏ tuổi nhưng cũng có thú vui nho nhỏ, các sính lễ của ngài tại hạ đều tự bồi dưỡng ra và để chúng phát triển trong Tiểu thế giới của mình. Cũng đã nghe được em trai có cần và tặng để đi cầu hôn. Nhưng trên đường bị người của Thần Sơn chặn cửa không cho vào gặp Hùng Vương dù tới trước để bây giờ phải nhận danh kẻ thua cuộc. Phải chăng ngài biết việc này?

- Việc em trai của Tân Võ Vương bị chặn lại thì ta cũng nghe được, nhưng đó là bản lĩnh của mỗi nhà. Ta là người ra đề nên không thể giúp sức.

- Được. Tã đã hiểu ý Hùng Vương. Lần này em trai ta phí sức mà không công coi như cho nó một bài học. Và cũng thông báo luôn rằng từ nay về sau Bạch Long Thần Đảo không tham ra tuyển thí chọn Thủy Tinh. Nếu đã không công bằng được thì chúng ta không cần hao tâm tốn sức mà tham gia nữa.

Lạc Vô Phương đáp lễ Hùng Vương, không mất vẻ bình tĩnh mà thưa lại. Xong chuyện, hắn quay đầu về phía đại quân của các Thần Sơn và nói tiếp.