Khẽ đưa tay, hạt nhân thần thông của Định An trưởng lão rơi vào tay. Lạc Vô Phương khẽ miết, trên mặt đất Định An trưởng lão đang ngồi dưỡng thương bỗng tiếp tục phun máu, mặt trắng bệch, mắt đầy tia máu giận giữ nhìn lên Lạc Vô Phương.
- Mẹ kiếp nhà ngươi. Đã nhận thua thì trả lại cho ta.
- Haha. Ta không so đo chuyện các người gian lận trong lúc thi, nhưng đây là cái mà phải nhận khi làm em trai ta bị thương.
Lạc Vô Phương khiêm tốn đáp lễ với Hùng Vương nhưng với đám người Thần Sơn thì hừ lạnh một tiếng rồi trả lời.
Hùng Vương thấy vậy Định An trưởng lão bị thương ngày càng nặng hơn cũng tiến lên, khách sáo nói.
- Haha. Tân Võ Vương, hiện nay cũng đã phân được thắng thua, nể mặt bản Vương được không.
Lạc Vô Phương lúc này không còn vẻ khiêm tốn nữa mà là một mặt xa cách nói lại với Hùng Vương.
- Xin thưa. Ngài thấy cách làm của ngài là công bằng. Thì nay ta cũng thực hiện công bằng của ta.
- Haha. Nhưng cũng không thể để Định An trưởng lão bị thương mãi phải không nào?
- Vậy xin hỏi Hùng Vương gian lận là công bằng? Lấy lớn hϊếp nhỏ là công bằng?
- Không phải.
- Vậy xin Hùng Vương cũng không cần tham gia vào việc này.
- Tân Võ Vương đừng như vậy, dù gì cũng là cùng nguồn cội, sắp tới Định An Trưởng lão còn là thông gia của ta nữa chứ. Nể mặt ta được chứ?
Hùng Vương nghe Lạc Vô Phương không đồng ý, mặt cũng có phần khó chịu nói lại
Lạc Vô Phương nghe ra Hùng Vương nói đỡ cho người của Thần Sơn cũng khó chịu trong lòng. Các người lấn ta thì được không cho ta lấn các người hay sao. Lạc Vô Phương đảo tay hạt nhân thần thông “Núi nhỏ trấn áp”, mỗi lần đảo quanh, Lý Định An nằm trên đất lại phun ra một ngụm máu tươi vô cùng khó chịu.
- Được. Vậy nể mặt Hùng Vương. Nhưng muốn lấy lại hạt nhân thần thông này thì phải có cái giá của nó. Chưa kể việc em trai ta cũng bị thương như vậy.
- Vậy ý của Tân Võ Vương như thế nào?
- Thưa Hùng Vương. Nếu muốn lấy lại hạt nhân thần thông thì họ đem mười cây linh dược cấp 7 đem tới Bạch Long Thần Đảo đổi lại.
- Sao ngươi không ăn cướp đi?
Định An trưởng lão và Lý Thiên Sơn dưới mặt đất nghe xong lại nổi giận đùng đùng chỉ tay về phía Lạc Vô Phương mà gào lên.
Hùng Vương nghe xong cũng hơi khó chịu. Người bảo nể mặt ta mà lại mở miệng ra đòi 10 cây linh dược cấp 7 thì khác gì vào nhà người ta ăn cướp. Hùng Vương cũng định mở miệng nói thì Lạc Vô Phương đã quay sang ôm quyền và nói.
- Hùng Vương cũng biết hạt nhân thần thông này không phải dễ gì mới làm được. Thu thập tinh hoa của tinh kim (sắt nguyên chất cường độ cao) trong lòng núi lửa vô số năm mới có thể đủ số lượng, còn phải rèn trong 9 nhân chín 81 năm trong lửa núi lửa mới dung hòa để đắp nặn được. Chưa kể việc cậy già lên mặt làm bị thương em trai của ta nữa. Hùng Vương thấy 10 cây linh dược cấp 7 có đủ không? Hay ta xóa ấn ký thần hồn của hắn để cái hạt nhân này cho em trai ta chơi đùa
- Mẹ kiếp nhà người Tân Võ Vương. Ngươi vô liêm sỉ.
Lý Định An và Lý Thiên Sơn nghe nói xong tuy nghe hợp lý nhưng càng khó chịu hơn. 10 cây linh dược cấp 7 đã là nửa số hàng hiếm tồn kho của nhà hắn rồi.
Hùng Vương tuy không đành nhưng cũng biết Lý Định An và Lý Thiên Sơn đuối lý. Đành không nhìn bọn hắn mà đáp lại Lạc Vô Phương.
- Nghe Tân Võ Vương nói thế thì bản Vương còn gì để nói nữa đây. Thay mặt họ, ta đồng ý điều kiện nầy.
- Hùng Vương, không thể!
- Nghe ta!
Lý Định An và Lý Thiên Sơn nghe Hùng Vương nói xong càng không muốn, muốn nói với Hùng Vương là quá nhiều nhưng thấy Hùng Vương mặt khó chịu đáp lại cũng không dám nói gì thêm. Cả bọn chỉ hận Lạc Vô Phương công phu sư tử ngoạm. Sau này đừng có thất thế dưới tay bọn hắn, cả thù mới hận cũ bọn hắn sẽ từng cái một mà hoàn lại.
Lạc Vô Phương nghe Hùng Vương và đám người Thần Sơn nói chuyện xong cũng không nói gì thêm. Phất tay, đại quân theo Lạc Vô Phong được chuyển ngay tới Tiểu thế giới của hắn. Khẽ ôm quyền chào Hùng Vương đi, không quên quay lại đám Thần Sơn nói
- Mọi việc tạm kết thúc. Rất hân hạnh khi được gặp Hùng Vương. Bây giờ bọn ta xin rút lui.
- Còn về đám người Thần Sơn, muốn lấy lại hạt nhân thần thông thì 10 ngày sau đem linh dược tới Bạch Long Thần Đảo đổi lại, báo xin gặp Phương tiên sinh.
Lạc Vô Phương phất tay đưa Lạc Vũ Phong tới chân mây và bay đi.
Đám người Thần Sơn thì mắt giận giữ nhìn theo.
Hùng Vương thì khẽ nheo mắt lại nghĩ trong lòng, Lạc Vô Phương là một nhân vật cần đề cao hơn nữa. Bản Vương chưa từng bị ai làm khó nhưng nay lại thua thiệt ở tay Lạc Vô Phương một bước. Sau này chúng ta còn gặp mặt, rất mong đợi tới ngày đó ngươi đã thành một nhân vật như thế nào rồi.
- Rút quân đi.
- Thưa vâng!
Quay về đám người Thần Sơn, Hùng Vương nói khẽ.
- Đứa con rể mình chọn này cũng không còn ưa nhìn nữa rồi. Sai lầm như thế này sau không được lặp lại nữa. Haha. Già rồi...già rồi. Để trời đất này cho bọn trẻ hết mình mà trổ tài vậy.
Nhìn Lý Thiên Sơn và đại quân rút đi, để lại một thành lũy cao cả trăm mét và một đống hoang tàn. Hùng Vương tự nói một mình, thân hình cũng biến mất dần.