Nhưng hôm nay ngoài Hạ Tri Chương ra còn một tay Nhâm giám khác nữa, còn có một nhà thư pháp nổi tiếng kinh thành là Chung Thiệu Kinh nữa.
Chung Thiệu Kinh không quá am hiểu việc làm quan, một lần nọ bị cách chức đến chốn xa xôi hẻo lánh. Chẳng qua vì ông ấy từng giúp hai phụ tử đương kim Thánh thượng hậu duệ, đoạt được ngôi vị hoàng đế, nay đã bảy mươi mấy tuổi rồi nên đương nhiên được ở lại kinh thành an hưởng tuổi già.
Chung Thiệu Kinh và Hạ Tri Chương cùng tuổi, hai người cũng xem như là bằng hữu lâu năm, gặp nhau là tụm lại uống rượu.
Nghe tổ phụ Quách gia thổi phồng việc tôn nữ mình mới năm tuổi đã biết chép sách, chữ viết còn giống như nét chữ của nhi tử mười bốn tuổi, Chung Thiệu Kinh cười ha ha: “Xem ra chữ viết của lệnh lang không đẹp cho lắm, còn kém hơn cả một nữ hài tử năm tuổi nữa.”
Tổ phụ Quách gia khoác lác bị vạch trần đầy thảm thương: “...”
Mặt lão đỏ lên.
Có chút uất nghẹn, nhưng vốn chẳng có cách nào phản bác được.
Không còn cách nào khác, cái vị đang nói chuyện đây không phải ai khác mà chính là đại thư pháp đương triều đấy!
Cụ thể thì ông ấy đạt tới trình độ nào? Năm đó hoàng đế Thiên Đại Thánh đã xây dựng Minh Đường, từ Minh Đường đến cửu đỉnh Minh Đường tất cả đều được hoàng đế đặc biệt chỉ điểm bảo ông ấy viết văn tự lên. Có thể thấy thư pháp của ông ấy đã sớm vượt qua mức đẳng cấp, nổi danh khắp chốn Trường An! Kinh qua mấy thập niên rèn luyện, thư pháp của ông ấy ngày một xuất chúng hơn rồi.
Tương truyền rằng tổ tiên của người ta là quan chép sử nổi danh Chung Diêu Lai đấy!
Chung Thiệu Kinh cất lời như thế, tổ phụ Quách gia cũng không dám nói gì.
Thổi phồng việc tôn nữ của mình viết giỏi trước mặt hai vị giỏi thư pháp đương thời là Hạ Tri Chương và Chung Thiệu Kinh chẳng khác gì quơ đao múa kiếm trước mặt quan công cả!
Song đây cũng chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ trong tiệc rượu mà thôi, vốn dĩ tổ phụ Quách gia cũng không phải nhân vật quan trọng gì, cười một cái cho qua là được.
Không ngờ sau khi tan tiệc, tôi tớ của Hạ gia đuổi kịp tổ phụ Quách gia, tặng cho ông một bảng chữ mẫu, nói là để tôn nữ nhà ông mô phỏng viết theo.
Hạ Tri Chương có tính tình hiếu khách, giỏi uống rượu nhất nên cũng có chút ấn tượng với bạn rượu là tổ phụ Quách gia đây.
Vừa nãy tổ phụ Quách gia bị Chung Thiệu Kinh âm thầm bóc mẽ, ông ấy là chủ nhân tiệc rượu nên tất nhiên phải dỗ dành một chút rồi.
Tổ phụ Quách gia nhỏ hơn Hạ Tri Chương mười tuổi, trong quan trường cũng xem như là vãn bối, được nhận phần lễ vật thế này trong lòng ông kích động không thôi, lúc rời khỏi Hạ phủ ông đi đường nhẹ nhàng như gió lướt qua vậy.
Phải biết rằng con đường từ quan nhị phẩm lên quan tam phẩm không chỉ chênh lệch một bậc thôi đâu!
Mãi đến khi về nhà, tổ phụ Quách gia còn hơi đắc ý nữa.
Ông trăn trở nhậm chức một đời, thân là thứ sử nên từng đi khắp chốn, nơi từng đi nhiều không kể xiết, cũng như từng gặp vô số người. Ông đã sớm luyện được bộ mặt tường đồng vách sắt rồi, bị nói móc vài câu vốn chẳng thấm thía vào đâu.
Không ngờ hôm nay ông lại được nhận bảng chữ mẫu này, lần dự tiệc này hời quá!
Đến nhà của mình, tổ phụ Quách gia bèn sai người gọi Tam Nương đến.
Tam Nương không biết tổ phụ tìm mình có chuyện gì, nhưng nàng là một hài tử nghe lời nên lập tức chạy đến gọi: “Tổ phụ ơi!” Nàng vừa gọi vừa nhào vào lòng của tổ phụ.