Mấy ngày kế tiếp, hai chú cháu chia sách ra hai bên, cùng nhau múa bút thành văn, hiệu suất rất cao.
Đáng tiếc giấy không bọc được lửa, Vương thị nhanh chóng phát hiện ra Tam Nương chép sách nhiều đến nỗi vết chai trên ngón tay to lên cứ như gỗ mọc vậy.
Vốn dĩ tay của tiểu hài tử rất mịn màng, ngày thường dùng chút lực thôi là đã để lại dấu đỏ rồi, huống chi ngày nào cũng cầm bút lâu như vậy? Thấy đầu ngón tay nho nhỏ của Tam Nương bị chai đến vậy, Vương thị lập tức đau lòng truy hỏi rốt cuộc nàng đã làm gì.
Sự việc lần này bại lộ, Quách Ấu Minh bỗng bị phạt đánh, dù Tam Nương nói rằng đó là chủ ý của nàng nhưng vẫn không ngăn được quyết tâm đánh nhi tử của tổ phụ Quách gia??
"Một người mười bốn mười lăm tuổi rồi nhưng chữ vẫn không khác gì đứa bé năm tuổi, con có thấy xấu hổ không?"
"Chính con không thấy xấu hổ, nhưng ta cảm thấy mất mặt lắm rồi đây!"
Quách Ấu Minh bị đánh đến nỗi gào khóc.
Đến khi Quách Ấu Minh được khiêng về phòng, Tam Nương sải bước chân nhỏ đi an ủi hắn ta với đôi mắt ngấn lệ, thút thít nói: "Bát thúc, ta không cố ý bán đứng thúc đâu, nhưng mà ta đã đồng ý với mẫu thân sau này không được nói dối rồi."
Cả người Quách Ấu Minh đau nhức, vốn dĩ hắn ta thấy rất khó chịu nhưng nhìn thấy đôi mắt ửng hồng vì khóc của Tam Nương, lúc này hắn ta lại sĩ diện ra vẻ kiên cường nói: "Ngươi đừng khóc, ta thảm có một chút thôi, thật ra không sao đâu. Nếu ta không giả vờ bị đau kêu gào vài tiếng thì vẫn còn phải chịu đòn nữa!"
Lúc này Tam Nương mới ngừng khóc, ân cần hỏi: "Thật sự không đau sao?"
Quách Ấu Minh kiên quyết nói không đau.
Khó khăn lắm mới dụ Tam Nương đi, sau đó hắn ta âm thầm lau đi giọt lệ đắng cay của mình, gọi người vào bôi thuốc giúp. Làm thúc phụ quả thật chẳng dễ dàng gì!
So với nỗi buồn bực của hai chú cháu, tâm trạng của tổ phụ Quách gia vừa động thủ đánh nhi tử đang rất tốt, ông cầm "Luận ngữ" do tôn nữ chép để ngắm nghía một lúc lâu.
Hôm sau tổ phụ Quách gia tham gia tiệc rượu của quý nhân, trong tiệc rượu ông nghe nói có người khoe khoang về hài tử nhà mình nên cũng không nhịn được, giả vờ tức giận nói tôn nữ không hiểu chuyện, thế mà lại chép sách giúp Bát thúc để lừa gạt trưởng bối!
Mới năm tuổi thôi, chữ viết không khác Bát thúc của mình là bao, ban đầu ông cũng chẳng nhận ra.
Những lời quở trách này của tổ phụ Quách gia rõ ràng đang khen ngầm mà, người khác nghe là biết ngay ông chỉ đang khoe khoang việc tôn nữ mình năm tuổi đã biết chép sách mà thôi.
Tổ phụ Quách gia ngao du sơn thủy nhiều năm như vậy, sau khi làm quan trở về kinh thành định cư, căn nhà ông mua vẫn ở Trường Nhạc phường gần tường thành. Dù trước khi về hưu ông cũng là quan tứ phẩm nhưng vẫn chưa nhằm nhò gì với nhà quyền quý ở trong thành Trường An này.
Hôm nay người mời mọi người tới tiệc rượu là hiền học sĩ Hạ Tri Chương, là quan lớn nghiêm túc liêm khiết, hiện tại còn kiêm cả chức Nhâm giám, sưu tầm cổ kim kinh thư cho triều đình, tương đương với chức người quản lý kinh thư.
Trong số những người ngồi đây còn có quan lại cốt cán của triều đình nữa.
Bình thường khi tổ phụ Quách gia đến cũng chỉ làm người bồi theo, chủ tiệc mời rượu thì cứ uống theo vậy là được rồi.