Đuôi Nhỏ Biết Dỗi Hờn

Chương 22: Tốt nhất là dính chặt anh cả đời

Nghe tin con trai nằm viện, mẹ Bạch chỉ dửng dưng, nghiền ngẫm một lát rồi kêu không ngỏm là tốt rồi. Bà vẫn còn ghim anh làm gián điệp mách lẻo với ba Bạch khiến bà bị nhắc nhở.

Mẹ Bạch quyết không từ bỏ việc chọc tức con trai, nhất định lôi Thẩm Hinh đi xem mắt. Người hẹn với cô hôm nay là Giám đốc Lưu thị, Thẩm Hinh ngôi trong quán cafe mà bồn chồn không yên, cảm giác như lần đầu đi nɠɵạı ŧìиɧ sợ bị phát hiện vậy.

Từ nãy tới giờ cứ nhấp nhổm, mẹ Bạch ngồi cách mấy dãy vẫn theo dõi cô làm cô không dám bỏ chạy. Ngồi được hơn 10 phút thì cửa quán mở ra. Nam nhân cao tầm 1m8, khuôn mặt góc cạnh toát lên sự chững chạc, sải bước tiến lại gần cô, lịch lãm chào hỏi: "Thẩm tiểu thư, xin chào, tôi là Lưu Quân Ngôn".

Thẩm Hinh vẫn mải chiêm ngưỡng vẻ bảnh bao, một lúc mới hoàn hồn lại chào hỏi. Giám đốc Lưu này rất lãng tử, nhìn thì có vẻ xuề xòa nhưng từ lúc ngồi xuống tới giờ cứ nhìn chằm chằm cô không rời.

Thẩm Hinh khó xử, người đó liền bật dậy, chạy sang ngồi cạnh cô khiến cô sửng sốt, nhảy dựng lùi về sau. Anh ta đưa tay ra chạm vào má cô, cười tới sáng lạn: "Cô bé em dùng kem gì mà lại láng mịn thế này?" Vừa nói vừa nghiền ngẫm cái má của cô, giọng nói cũng thay đổi ngoát 180 độ, một giọng nữ yểu điệu.

Thấy cô ngơ ngác, anh ta liền rút danh thϊếp công ty tuyển người mẫu ảnh của mình ra đưa cho cô. Anh ta kể mình cũng bị ép đi xem mắt, nhà con một nên không dám làm trái ý bố mẹ, chỉ có thể giấu anh người yêu rồi đi xem mắt, thấy cô rất hợp làm mẫu ảnh cho sản sản phẩm mới.

Thẩm Hinh liền từ chối khéo khiến mặt anh ta ỉu xìu. Lưu Quân Ngôn tiếc nuối, đắm đuối nhìn cô nhóc đáng yêu này, vừa nhìn đã muốn yêu thương rồi.

Bạch Ngôn đi vào thấy một màn tình cảm đong đầy kia thì máu nóng sôi sục, giữa chân mày nhăn tới dúm dó, nắm tay siết chặt. Hôm qua còn nũng nịu, ngọt ngào tới chảy nước tan ra trong lòng anh, giờ còn dám kề cạnh người khác, cười nói. Nhìn đi hắn còn đặt tay lên má cô nữa, tại sao không hất tay thằng khốn ấy ra.

Anh hằm hằm đi tới, mặt lạnh tanh nhìn từ trên cao xuống, Thẩm Hinh đang cười tới ngoạc miệng thì bắt gặp ánh mắt âm trầm của anh, miệng còn không kịp đóng, cứ há ra cứng đơ. Lục Quân Ngôn theo ánh mắt cô nhìn tới Bạch Ngôn, lập tức lửa nóng nổi lên trong mắt, trời má ơi đẹp quá, lạnh lùng đúng gu anh ta.

Bạch Ngôn nhìn cô tới ngột ngạt, lặng lẽ quay người không nói lời nào. Anh không nói gì càng khiến Thầm Hinh sợ tới run rẩy, vội xách túi đuổi theo, để lại Lưu Quân Ngôn vẫn si mê ngồi đó.

"Bạch Ngôn, đợi em". Cô vội vã đuổi theo, nắm lấy khuỷu tay anh nhưng anh lại lạnh lùng ngồi vào xe, mặc kệ cô.

Cô mở cửa ghế sau ngồi vào như một thói quen ghét bỏ ghế phụ, Bạch Ngôn chú ý lại càng thêm tức giận. Anh quan điểm ghế phụ là dành cho vợ mình, từ lúc xác định với cô đến giờ anh đã nhắc nhở nhiều lần nhưng cô nhóc này vẫn chứng nào tật nấy không ngồi lên ghế phụ. Đây là bài xích việc làm vợ anh, chỉ muốn yêu đương qua đường đúng không?

Bạch Ngôn siết chặt tay lái, tim đau nhức lại không nỡ tức giận mà có hành động gì để dạy dỗ cô, sợ lại làm tổn thương cô. Anh dùng sự im lặng thể hiện tâm trạng, Thẩm Hinh luống cuống nhoài người về trước gọi, giải thích. Nhưng anh đều để ngoài tai không chú ý tới cô.

Về tới nhà cũng một mạch đi lên không đợi cô, mặt vẫn một biểu cảm lạnh lùng không đổi. Thẩm Hinh nhảy lên sofa, chui vào lòng anh nhưng anh vẫn không chú ý đến, vẫn chỉ chăm chú vào điện thoại. Cô vòng tay qua cổ dựa cả người vào anh: "Bạch Ngôn em biết lỗi rồi". Cô chạm vào má anh kéo lại nhìn mình, vậy mà anh vẫn chỉ nhìn cô với sự lạnh tanh.

Thẩm Hinh rướn ngưới, hôn lên môi anh, mơn trớn bên ngoài, rồi cắn môi dưới của anh, nhưng anh giận thật rồi, anh cũng không phản ứng lại. Cô rời môi anh, rầu rĩ rúc lại vào lòng anh, ôm lấy thắt lưng anh.

"Không muốn nói chuyện với em thật đấy à?"

Bạch Ngôn bế cô lên đặt sang bên cạnh rồi đi vào phòng. Thẩm Hinh thầm nghĩ lớn chuyện rồi, cô gọi điện cầu cứu mẹ Bạch nhưng bà lại tắt máy chỉ gửi cho cô tin nhắn: "Xin lỗi công chúa nhỏ, dì về nước đây".

Cô mếu máo không biết phải làm sao, rón ra rón rén theo anh vào phòng.

"Ngôn ca ca." Cô dè dặt gọi, leo lên giường rồi lại chui vào vòng tay anh. Áp hai tay vào mặt anh để anh đối diện mình, đặt trán mình vào môi anh. "Anh không thương em nữa à?" Cô nỉ non, tủi thân. Anh không đẩy cô ra, cứ để trán cô đặt trên môi mình.

Con mèo này giận thật dai, cô đã nói là người ta không thích nữ rồi mà. Anh còn gỡ tay cô ra lại chuẩn bị đặt cô sang bên cạnh, nhưng lần này Thẩm Hinh bám chặt lấy, quyết không buông.

Một lần cô bị Lục Đình bắt đi, tim anh đã giống như bị lăng trì, giày xéo tới đau. Cảm giác ai đó cướp cô đi khiến anh phẫn nộ, tuy cô nhóc này vẫn ở cạnh nhưng sự tức giận âm ỉ, ghen tức vẫn cháy trong lòng.

Anh dùng sức khóa hai tay cô lại, đặt cô nằm úp trên đùi mình, tay hạ xuống tét vào mông cô. Thẩm Hinh hét toáng lên bất ngờ, chưa kịp lên tiếng thì một cái tát nữa lại in trên mông. Bạch Ngôn trừng phạt cô, tét lên mông cô một cái nữa rồi nạt:"Em chừa chưa? Lần sau còn dám đi lăng nhăng vậy không?"

Thẩm Hinh im lặng, đôi vai run rẩy, có tiếng nấc nhẹ, Bạch Ngôn có chút khẩn trương kéo cô dậy. Đau lòng không thôi khi thấy cô nhóc viền mắt đã đỏ hoe, mặt vô cùng đáng thương. Bạch Ngôn đưa tay chạm vào khóe mặt cô thì lại bị co ngoảnh đi né, tay anh hững hờ giữa không trung.

"Anh đánh em đau à?" Anh dịu dàng hôn lên má cô. Cô gật đầu xác nhận, đánh không biết giảm lực gì.

Anh cười ra tiếng: "Vậy đã chừa chưa, lần sau còn lén lút đi xem mắt không?" Cô bĩu môi chống đối. Bạch Ngôn nghiêm mặt, chuẩn bị lật cô lại thì cô liền lớn tiếng ngăn cản: "Anh đừng đánh mông em, anh đánh tới đỏ mông em rồi mà không biết thương hoa tiếc ngọc sao".

Bạch Ngôn tỏ vẻ không tin còn đòi tụt quần cô kiểm tra. Thẩm Hinh không ngu, cởi xuống thì dễ nhưng kéo lên được hay không thì không biết. Cô kịch liệt từ chối nhưng người nào đó đã nhanh tay hơn luồn được vào chun quần cô kéo xuống.

Giờ mới là giữa chiều, sao có thể làm trò này vô tội vạ như vậy chứ, Thẩm Hinh vội đẩy anh, trốn vào trong chăn, Bạch Ngôn không khó để lột cả cô lẫn chẩn ra. Tay anh trượt ra sau bờ lưng trắng mịn vuốt ve, miệng lần tới môi cô hôn xuống.

"ĐOÀNG"

Tiếng sét trong cơn mưa giông bên ngoài đột nhiên vang lên. Vì mải chìm đắm trong câu chuyện xem mắt ban nãy, cả hai đều không biết ngoài trời đã chuyển cơn mưa. Thẩm Hinh hoảng sợ, giật mình rúc sâu vào lòng anh.

"Không sao, có anh đây". Anh bịt tai cô nhóc đang ngọ nguậy muốn rúc sâu thêm vào người mình dỗ dành. Trong lòng lại thêm ấm áp, thỏa lòng mong muốn chiếm được mọi sự dựa dẫm của cô.

"Tại anh tét mông em làm em vừa đau vừa sợ tới mức này." Miệng nhỏ không ngừng trách móc người ra tay không thương tiếc xuống chiếc mông đáng yêu của mình.

"Ừm, là anh sai, anh không nên". Biết sao bây giờ, đã thương cô nhóc này rồi thì phải dỗ thôi. Tay anh di chuyển tới mông cô xoa xoa. Lòng bàn tay chai sần, ấm nóng chạm lên làn da mịn màng mát lạnh, đổi lại vài tiếng hừ hừ không vui của cô, sau đó anh sẽ bóp nhẹ một cái để cô ngoan ngoãn..

Cả hai cứ vậy mà ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Thẩm Hinh vắt luồn vào áo, vắt ngang người anh tìm kiếm hơi ấm. Bạch Ngôn để cô gối đầu lên tay mình, ôm thân thể bông mềm bị anh lột sạch quần áo vào lòng. Hương thơm da thịt thơm ngát khiến anh yên lòng mà thϊếp đi.

Chiều tối muộn, cô gái mới mơ màng mở mắt, gương mặt Bạch Ngôn phóng to trước mắt. Cô rút tay trong áo anh ra, chạm lên mũi anh, thầm ghen tị sao có thể cao và đẹp như vậy. Bạch Ngôn đã sớm tỉnh, để im cho cô quậy trong lòng.

"Sao có đẹp không?" Anh nhắm mắt, đột nhiên lên tiếng khiến hành động vụиɠ ŧяộʍ của Thẩm Hinh dừng lại.

"Đẹp." Thẩm Hinh cảm thán. Bạch Ngôn mở mắt, lần ngay tới môi cô ngậm lấy.

"Hinh Hinh anh yêu em chết mất". Anh siết chặt cơ thể cô, làn da trần trụi dán chặt vào anh. Môi anh di chuyển trên bờ vai nhẵn mịn, áp mặt sâu vào khe ngực. Thẩm Hinh sợ anh hóa thú, vội cản lại.

Cô quay lưng lại, áp sát vào người anh để anh ôm. Tay anh vẫn bao bọc lấy hai luồng non mềm trước ngực mà nhào nặn. Ngoài trời mưa thật lớn vẫn chưa tạnh, anh và cô có thật nhiều kỷ niệm trong mưa. Cơn mưa bây giờ đã không còn mang theo những nỗi buồn nữa mà lại thật yên bình và hạnh phúc.

Cô chống người ngồi dậy, người kia cũng đuổi theo bọc cô vào chăn cùng mình. Cùng nhìn ngắm cơn mưa xối xả bên ngoài, hai người tựa sát vào nhau, hơi ấm lan tỏa sưởi ấm hai thân thể.

"Anh không phải về nước sao?"

"Không, anh mở thêm chi nhánh bên này rồi, đợi em học xong chúng ta cùng tính tiếp". Anh thơm lên tóc cô.

Cô nhìn anh, thật dịu dàng đặt đầu lên vai anh tận hưởng sự hạnh phúc, yên bình này. Bạch Ngôn thủ thỉ với cô: "Mông còn đau không?"

Không nhắc thì thôi, nhắc lại ấm ức, phụng phịu: "Lúc anh đánh em cũng làm gì để tâm nhiều như vậy? Đánh tận 4 cái".

Bạch Ngôn hẩy nhẹ mũi cô, sửa lại: "Cô nhóc ơi, anh tét có 3 cái."

Cô trừng mắt, dỗi hờn quay đi còn đẩy anh nữa, mặc quần áo vào. Bạch Ngôn từ sau túm cô lại, tay kéo chiếc áo đang mặc dở kẹt giữa người, khóa chặt cô lại, vùi đầu xuống cổ cô hít hà: "Chiếc đuôi nhỏ không chỉ biết bám dính giỏi còn rất biết dỗi hờn".

"Vậy thì anh đừng yêu nữa, anh vứt em ra thùng rác đi".

“Ai người ta nhận xử lý loại rác này chứ.” Anh véo má cô, dở khóc dở cười.

Cô mếu máo, hai giọt nước vừa to vừa tròn rớt xuống bàn tay, Bạch Ngôn hốt hoảng, hẫng mất một nhịp. Anh quệt nhẹ giọt nước đọng lại ở mí mắt cô.

Thẩm Hinh bĩu môi, anh cúi xuống cắn lấy cái môi đang dẩu ra, mυ'ŧ sâu. Chả khó để anh len lưỡi vào trong, quấn lấy lưỡi cô trêu chọc.

Thẩm Hinh sau nụ hôn đổ gục nằm trên người anh, hổn hển lấy lại hơi thở.

"Ọt...Ọt..." tiếng bụng đói kêu, cô thẹn thùng rúc đầu vào ngực anh, lí nhí: "Đói quá." Bạch Ngôn cười tới rung người với chiếc bụng luôn phá vỡ bầu không khí của Thẩm Hinh.

Căn phòng màu hồng, hai thân thể quấn quýt bên nhau, cười khúc khích. Mặc kệ bên ngoài mưa lớn thế nào, ở trong phòng một người chứ trêu đùa làm người kia dỗi hờn xong lại dỗ ngọt, sủng nịnh khiến cô gái lúc cười lúc lại phồng má đấm lên ngực anh.

"Hinh Hinh dù em có dỗi hờn thế nào anh vẫn sẽ dỗ dành, yêu thương em.”

“Anh cũng thích em bám dính lấy anh, tốt nhất là dính thật chặt cả đời này".

Cô gái cười tới ngọt ngào, khúc khích trong lòng anh “Ừm” thật nhẹ.

HOÀN CHÍNH VĂN