Thẩm Hinh tan học, uể oải lê lết ra cổng trường, bắt gặp Lục Đình tựa người vào xe nổi bật với một cây đen từ đầu tới chân, một bên tai đeo khuyên. Mắt hắn đeo kính, giấu đi toàn bộ cảm xúc, hoàn toàn không còn dáng vẻ nhã nhặn ở trường. Thẩm Hinh cảm thấy người này thật khó đoán, sinh ra cảm giác không nên tiếp xúc, lùi người rẽ sang hướng khác để không chạm mặt.
"Hinh Hinh". Có vẻ tránh đi không thành công, người ấy nhanh chóng bắt lấy được cô. Cô dùng dằng muốn né, nhưng mãi không rút ra được.
"Anh là người xấu". Thẩm Hinh cáo trạng, lần này Lục Đình không phản đối nữa.
"Anh buông em ra, anh uống say rồi, anh mau về nhà đi". Thẩm Hinh vùng vẫy, đẩy mạnh Lục Đình ra. Cô ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, anh cũng thật to gan dám lái xe khi say.
Đôi mắt hắn đượm buồn luôn gắn chặt lên người cô. Cô nhóc này ghét bỏ hắn rồi, tới nói chuyện cũng không muốn nói với hắn.
Lục Đình vẫn nắm chặt tay cô, vô tình làm vai áo hơi trễ một chút lộ ra dấu hôn đỏ đỏ trên vai. Hắn hiện lên tia sắc lạnh, như cây kim chọc vào dấu hôn tới phát đau. Thẩm Hinh ngại ngùng vội kéo lên che, điều này càng làm Lục Đình sinh ra cảm giác muốn chiếm được cô. Thẩm Hinh cảm thấy rùng mình, rất rõ đôi mắt nhiễm du͙© vọиɠ kia.
"Chúng ta ra quán cafe đối diện nói chuyện." Cô vội đề xuất để phân tán ý định của hắn.
"Một ly cacao nóng, một cafe đen". Lục Đình rất rõ đồ uống yêu thích của cô.
Lục Đình chăm chú nhìn ngắm cô nhóc đối diện, lòng phiền muộn.
"Đêm mưa gió năm ấy ở trường, anh là cố tình tiếp cận em đúng không?" Thẩm Hinh quay mặt ra ngoài, cất giọng đều đều hỏi.
Lục Đình im lặng lại khiến cô thêm thất vọng.
“Vào làm thầy giáo của em cũng là sắp xếp trước. Giới thiệu quán cafe để em nhìn thấy cảnh tình tứ cũng không phải là tình cờ? Học bổng du học cũng là do anh can thiệp ư?" Thẩm Hinh nghĩ lại mới thấy thật nhiều chuyện tình cờ, có vẻ cô thật dễ lừa, bị lợi dụng mà vẫn nghĩ hắn là người tốt.
Cô ngập ngừng hỏi: "Có lời nào anh nói là thật không Lục Đình?". Thật ra cô vẫn hy vọng anh vẫn có chút gì gọi là tình nghĩa bạn bè.
Lục Đình tay nắm chặt quai tách cafe, hắn không biết trả lời thế nào, trả lời tất cả đều là do hắn lên kế hoạch sao. Hắn tới tìm cô chỉ vì một nỗi nhớ nhung da diết, hắn nhớ cô nhóc cười rạng rỡ với hắn, vô dụng lại hay khóc. Khi cô nhóc ấy vô tình nghe được bí mật, hắn đã sợ.
"Tôi sẽ nhốt em lại, mang em ra một hòn đảo hoang, để em không rời xa anh nữa". Tiếng lòng được phát ra tiếng, Thẩm Hinh run rẩy, cảm thấy có gì không đúng nhưng đã muộn, phía trước mờ ảo, dần dần mất đi ý thức.
Lục Đình đặt cô lên chiếc giường màu đen của mình, chạm nhẹ lên chiếc má nhiều thịt của cô, yêu thích không thôi. Thật nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên trán cô.
"Em thích Bạch Ngôn tới mức bị tổn thương nhiều như vậy vẫn tha thứ sao?"
"Nhưng không sao, giờ tôi nhốt em lại, lâu dần em cũng sẽ thương tôi đúng không? Em cũng sẽ tha thứ tội lừa dối em nhỉ?"
Hắn tự hỏi lại như khẳng định.
Hắn đã ngẫm thật lâu tại sao mình lại buồn phiền, đêm nào cũng mơ thấy bóng hình nhỏ nũng nịu trong lòng. Hắn biết đáp án, hắn động tâm với Thẩm Hinh rồi, thật nực cười.
Hắn có thể cho Thẩm Hinh biến mất rất dễ nhưng hắn không nỡ ra tay, cô nhóc ấy mềm mại biết bao, sao hắn có thể nhẫn tâm. Vì thế hắn làm cô từ từ chết tâm, để hắn sẽ chiếm lĩnh hết tình cảm của cô.
Thẩm Hinh ngủ không yên, nhíu mày mà từ từ tỉnh lại. Sợ hãi rụt người lại né xa Lục Đình, chất vấn: “Anh mang em đi đâu thế này?”
Lục Đình trìu mến, chậm rãi ngồi lên giường, xích lại gần cô. Tay chạm nhẹ lên gò má cô, lưu luyến không rời. Thẩm Hinh rùng mình, nổi hết da gà, quay người toan bỏ trốn. Lục Đình dễ dàng rướn người, túm cô lại ôm lại từ phía sau, thủ thỉ: “Hinh Hinh, tôi không để em chạy nữa đâu.”
Đầu mũi cọ nhẹ trên đầu vai qua lớp áo, đúng vị trí dấu hôn lộ ra ban nãy. Lục Đình cắn xuống đó, Thẩm Hinh thét lên vùng vẫy.
Cô vùng ra, lao nhanh xuống giường, đập mạnh đèn để bàn, cầm chắc thân đèn tự vệ, mảnh vụn từ bóng đèn vương vãi khắp sàn. Lục Đình giữ nguyên sự lạnh tanh, không màng đau đớn, giẫm lên nó mà di chuyển dần về phía cô. Thẩm Hinh khϊếp sợ lùi lại, miệng hét lớn: “Anh đừng có lại gần tôi.”
Lục Đình khựng lại, cười lớn, tim quặn lại, nhìn xem kìa gương mặt nhỏ ghét bỏ hắn, xa cách khiến hắn khó chịu.
Từng mảnh thuỷ tinh đâm vào chân nhưng cũng không đau bằng ở tim, quặn thắt tới đau đớn.
“Anh đứng lại ấy đi, chân anh chảy máu rồi.” Thẩm Hinh dù có ghét hắn tới đâu thì trái tim non nớt ấy cũng làm sao chịu nổi khi thấy người khác tự hành hạ bản thân tới chảy máu. Cô không muốn mang tội là vì mình mà hắn bị thương.
Lục Đình không dừng lại vẫn tiến tới, bàn tay to lớn chuẩn bị chạm vào cô. Thẩm Hinh hét lên, nắm lấy khuỷu tay hắn kéo lại, xoay người vật ngã hắn xuống sàn.
Đôi tay run lên vì sợ, mắt nhìn thấy máu ở chân hắn, Thẩm Hinh quát lớn: “Bạch Ngôn, tên khốn kiếp anh ở đâu, em sợ”. Cô khóc huhu, thở hổn hển vì dùng quá nhiều sức.
Cánh cửa bất ngờ bật ra, Bạch Ngôn dữ tợn xông vào, ôm chầm lấy Thẩm Hinh, bịt mắt cô lại.
“Ngoan nín khóc, anh đây rồi. Em chửi lại anh nghe.”
Thẩm Hinh nức nở, oà khóc: “Đồ khốn, anh là đồ khốn, có biết em sợ thế nào không”.
Nước mắt cô thấm vào tay anh, nóng rát tới thiêu đốt lòng anh. Anh vỗ về, bịt thêm chặt mắt cô lại để cô không nhìn thấy họng súng đang chĩa về phía họ. Bạch Ngôn thơm lên má cô, thách thức giới hạn của Lục Đình.
Hắn đỏ ngàu hai mắt, phẫn hận nhìn cô nhóc làm nũng trong lòng Bạch Ngôn, thật giống trong những giấc mơ của hắn. Cũng đáng yêu, nhõng nhẽo, mềm mại như tan chảy thành nước mà nức nở. Nhưng người cô dựa dẫm lại không phải mình.
“Ọt ọt ọt” chiếc bụng trống rỗng vang lên không đúng lúc. Thẩm Hinh dù bị bịt mắt không thấy gì nhưng vẫn cảm nhận được hơi lạnh, đấu mắt nhau của hai người kia. Cô ngại ngùng rúc sâu vào ngực anh, lí nhí nói: “Em đói”.
Lục Đình thấy như có người đấm thật mạnh vào ngực hắn, đau tức, khó thở. Hắn cảm thấy tim gan mình bị cô moi sạch ra rồi, hắn còn nghĩ vẫn còn chút kỷ niệm cyar riêng hai người. Ha, lúc trước còn coi hắn là bạn, bây giờ chút tình cảm bạn bè ấy cũng thu về trao cả cho Bạch Ngôn rồi.
Hắn chĩa súng nhắm vào Bạch Ngôn. Anh giữ nguyên tư thế xoay lưng lại, bao bọc cô, dỗ: "Chút nữa về cho em ăn no thì thôi". Thẩm Hinh gật gật.
Bạch Ngôn cười ngả ngớn thổi vào tai cô trêu: "Ăn no đòn". Cô nghe xong giãy nảy, đánh vào tay anh chửi anh là đồ khốn.
"ĐOÀNG"
Tiếng nổ xé rách không khí thân mật hai người. Thẩm Hinh giật mình, vội vàng co rúm lại, hốt hoảng gỡ thật mạnh tay anh ra. Nhưng anh vẫn cố bịt chặt mắt cô lại trấn an không sao, linh tính mách bảo nhất định đã có chuyện xảy ra.
Cô vùng vẫy kịch liệt thoát ra được, đôi mắt từ bóng tối ra mãi mới thích ứng được với ánh sáng. Thấy anh vẫn bình an vô sự, lại nhìn thấy Lục Đình thả súng xuống đất, nhìn đắm đuối cô, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.
Cô chuyển sự chú ý sang Bạch Ngôn, trán anh lấm tấm mồ hôi, anh thơm lên má cô xoay người cô lại đẩy đi trước: "Được rồi chúng ta về thôi".
Giác quan thứ 6 của phụ nữ nhắc cô có gì đó sau tiếng nổ kia. Thẩm Hình trừng mắt quay lại, vai áo sơ mi trắng đã nhuốm màu đỏ, Bạch Ngôn đau tới nhíu mày, vội đưa tay muốn che mắt cô lại, những cô đã nhanh hơn né được, mắt đỏ hoen, lo lắng.
Bàn tay mềm mại run rẩy chạm vào anh, sau lưng anh đã ướt đẫm mảng máu lớn. Thẩm Hinh gạt nước mắt, cuống cuồng đỡ lấy anh, cô sẽ không khóc, lúc này phải thật mạnh mẽ. Cởϊ áσ chiếc áo phông mềm của mình ra quấn lấy vai anh hạn chế máu chả ra. Thật cẩn thận dìu anh xuống xe, khẩn cầu tài xế hãy đi nhanh hết mức có thể.
Lục Đình đứng chết chân trên ban công, không lộ ra biểu cảm gì. Thì ra có thể lo lắng và ân cần như vậy với Bạch Ngôn. Viên đạn kia hắn đã nhắm mắt mà bắn, sống chết là do nhân phẩm Bạch Ngôn, cậu ta cướp cô nhóc của hắn, hắn cũng phải bắn một viên đáp lễ.
"Đi ăn chút gì đã không sẽ đói". Bạch Ngôn trên xe đau tới toát mồ hôi mà miệng vẫn chỉ quan tâm đến chiếc bụng đói của cô. Thẩm Hinh tức giận gào lên: "Em không đói, không muốn ăn nữa, anh thôi đi". Máu đã thấm đẫm áo phông của cô rồi, mắt đã trực trào vỡ đê, nhưng vẫn siết chặt tay ngăn lại.
Bạch Ngôn giờ này nào quan tâm tới vết thương, chỉ thưởng thức sự quan tâm, sốt sắng này của cô, lòng như được rót mật.
Vạch ngăn cách
Trong phòng bệnh, mặc cho cô quẫy thế nào, anh vẫn nhất định bịt mắt không cho cô nhìn. Công chúa của anh không được nhìn thấy những thứ ghê gớm này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tốt nhất vẫn nên đuổi ra ngoài, anh hạ lệnh để cô bên ngoài.
Bác sĩ rất nhanh tiêm thuốc, sơ cứu rồi xử lý vết thương gọn gàng, nhanh chóng.
"Cậu còn không ra, cô nhóc kia sẽ khóc lụt cái bệnh viện này mất". Phàm Hiên cà lơ phất phơ, dựa người vào tường đánh giá.
Bạch Ngôn đau tới uể oải, mặt trắng bệch trên giường, nghe cô khóc lớn tim lại càng quặn lên. Rất muốn ra ôm dỗ dành cô nhưng thuốc đã ngấm dần vào rồi, anh lịm đi, miệng không quên thều thào: "Nhớ mua đồ cho cô ấy ăn".
Phàm Hiên tay cầm súng, quay vài vòng, dí vào đầu Bạch Ngôn, thầm nghĩ nên bắn cho cậu ta một phát để bớt sai bảo hắn. Hắn dí mũi súng vào đầu anh gõ gõ, hếch mặt lên ra oai, nhưng con cá ươn này lịm rồi thật không thú vị.
Hắn cất súng, bước ra ngoài cửa, chưa kịp làm gì đã có bóng dáng nhỏ đẩy mạnh hắn ra lao vào. Hắn lắc đầu, về nhà với vợ chứ không thèm ở đâu húp cơm chó nữa.
Bạch Ngôn tỉnh lại đã là sáng hôm sau, đập vào mắt là tiểu công chúa mếu máo. "Đây là khóc tang cho chồng à".
Cô bĩu môi, mắt vẫn ầng ậc nước, sụt sịt. “Em đây là khóc vì anh chưa viết di chúc để lại tài sản cho em hay khóc vì thương anh thế”. Bạch Ngôn vừa tỉnh lại nhưng vẫn rất ngứa mồm đùa cợt.
Thẩm Hinh tự nhiên muốn nín khóc hẳn. Bạch Ngôn khẽ chạm vào má cô, cười thật dịu dàng.
“Bụng còn đói không?”
Thẩm Hinh chạm vào tay anh, dụi má mình vào lòng bàn tay chai sần. “Em được Phàm Hiên nhồi đến no căng rồi”.
Hắn mua đồ về bảo cô ăn, cô từ chối hắn liền cho đàn em khoá cô lại, bóp miệng cô bắt ăn hết bát cháo. Còn cẩn thận kiểm tra xem còn sót một thìa liền lườm nạt cô ăn nốt. Xong xuôi liền vẫy người của mình rời đi: “Về thôi không Bạch Ngôn tỉnh dậy treo cổ chúng ta đấy”.
Nghĩ lại vẫn còn tức. Bạch Ngôn thấy con mèo nhỏ ngoan ngoãn thì lòng lại ngứa ngáy: “Em đừng vội quyến rũ anh. Hiện giờ em phải tự thân vận động bên trên đó.”
“Hừ”, mèo nhỏ gạt tay anh ra, lườm.
“Em còn nghĩ anh sẽ tới cứu em, bước vào như một vị thần, rồi sau đó sẽ hiên ngang bế em như công chúa, hào quang chiến thắng toả sáng cơ”. Thẩm Hinh bắt đầu mơ mộng, còn anh thì giật giật khoé mắt, kéo cô lại hiện thực.
“Chứ không phải em nên bế anh à? Anh thấy em quật ngã Lục Đình dễ dàng như vậy mà. Thì ra em học võ thật tốt”.
Thẩm Hinh nhớ lại mấy chiêu đó, tay vẫn còn run run: “Mẹ Thẩm cho em học đó, nhưng đây là lần đầu áp dụng”.
Bạch Ngôn sáng rực hai mắt, phát hiện ra một điều mới mẻ: “May quá anh vẫn còn giữ được mạng”.
Anh ngoắc ngoắc cô lại gần mình, Thẩm Hinh nghe lời ghé sát tai lại. Bạch Ngôn thơm lên tai cô, hỗn đản vô sỉ nói ra suy nghĩ thô bỉ của mình: “Bé con, có phải gậy của anh làm em rất sướиɠ đúng không hửm? Nên em mới không động thủ xử lý anh, còn chảy rất nhiều nước. Đúng là vật nhỏ khẩu thị tâm phi”.
Thẩm Hinh nổi hết da gà, rùng mình muốn né anh. Ghét bỏ gương mặt ngả ngớn, thèm đòn dù bị thương kia. Trông hào hoa nhã nhặn như vậy nhưng luôn thốt những lời không đứng đắn, vô sỉ trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài nghiêm túc kia.