Đuôi Nhỏ Biết Dỗi Hờn

Chương 18: Anh lại bỏ rơi em rồi

Đến lúc tối rồi mẹ Bạch vẫn chưa về, Thẩm Hinh lo lắng giục anh gọi cho mẹ xem thế nào nhưng anh lại chả mấy bận tâm chỉ an ủi cô, mẹ Bạch lâu ngày gặp bạn nên chưa dứt ra được thôi.

Thẩm Hinh nghe vậy cũng bớt lo, ngáp thật to buồn ngủ, bị anh nhắc mau đi ngủ để còn đi học. Cô ngượng ngùng, dù sao cũng có khách mình lại đi ngủ trước nhưng cô mệt quá rồi, đành dặn anh khi nào mẹ Bạch về thì đánh thức mình.

Bạch Ngôn nhìn đắm đuối cửa phòng ngủ của cô nhóc, thở dài đầy tâm sự. Anh mở điện thoại nhắn mẹ Bạch đừng về, rồi chuyển cho bà một khoản lớn. Ngay lập tức, đầu bên kia gửi đến ngay một nhãn dán trái tim thật to.

Anh nằm dài trên ghế sofa ngoài phòng khách, nó quá nhỏ so với anh, ôm lấy gối tựa có mùi hương cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Thật lâu mới mới có cảm giác thư thái, dễ chịu thế này.

"ĐOÀNG" Tiếng sét theo cơn mưa ngoài kia vang dội lại. Bạch Ngôn choàng tỉnh lại "ĐOÀNG" thêm lần nữa. Anh theo thói quen vội vàng chạy vào phòng đã thấy trên giường nhô lên một đống.

Lật chăn của cô ra, hai tay bịt chặt tai, mắt nhíu chặt run rẩy. Bạch Ngôn đỡ cô dậy, vỗ lưng cô trấn an. Một lúc sau không còn tiếng sét nữa, cô nhóc này lật mặt ngay: "Anh bỏ em..." chưa kịp nói hết thì lại "ĐOÀNG" một tiếng. Thẩm Hinh hét lên, run rẩy ngoan ngoãn trong lòng anh. Miệng còn cứng rắn ghét bỏ anh: "Anh đừng ôm em".

Bạch Ngôn dở khóc dở cười, tay vẫn phải vỗ lưng cô, miệng vẫn phải minh oan: "Anh không ôm, không chạm vào người em. Em xem tay anh chỉ để hờ tay thế này thôi." Bạch Ngôn đưa tay còn lại ra vây hờ không chạm vào người cô. Thẩm Hinh thì đã sợ đến không suy nghĩ được gì, thấy tay trước mặt không chạm vào mình là tin ngay.

Hai người cứ giữ tư thế dựa dẫm nhau đến tận nửa tiếng, khi mưa đã ngừng, Thẩm Hinh từ cơn hoảng sợ tỉnh lại, vội đẩy anh ra, xua đuổi: "Anh ra ngoài đi, em muốn ngủ".

Đôi mắt trùng xuống buồn bã, tim thắt một cái đau đớn, thầm nói nhỏ: "Nhóc vô lương tâm".

Sáng sớm, Thẩm Hỉnh bị đánh thức bởi tiếng chuông, mơ màng đi ra phòng khách. Bạch Ngôn thu mình khổ sở nằm trên chiếc sofa, trông có vẻ rất mỏi mà anh lại ngủ ngon, cô gọi mấy lần cũng không tỉnh. Cô phải lay anh mới có dấu hiệu tỉnh lại, dụi mắt nhìn cô chằm chằm, nghiền ngẫm, xác thực xem có phải ảo giác không. Thẩm Hinh mặc kệ anh ngái ngủ, vội vào bếp canh nồi súp.

Bạch Ngôn ăn sạch sẽ, ăn tới mấy bát vẫn muốn ăn thêm, Thẩm Hinh tưởng tượng mình là cô chủ trang trại, nuôi một chú heo ham ăn. Nhưng con heo này thật bảnh trai.

Ăn xong, cô liền tống anh ra khỏi nhà, mỗi người một ngả, kệ anh dỗ sẽ chở cô thế nào cô cũng dứt khoát leo lên xe bus đi mất. Bạch Ngôn tựa người vào xe, châm một điếu thuốc, hít một hơi dài để bình tĩnh. Dù Phàm Hiên có bảo phải kiên nhẫn để Thẩm Hinh từ từ mở lòng, nhưng cứ với tình hình xa cách này, anh sợ sẽ nhảy bậc mà lừa cưới cô, trói cô lại mất.

Mẹ Bạch sau khi để lại không gian riêng cho hai bạn trẻ, được một buổi thư giãn, vi vu thoải mái không chồng. Sảng khoái gọi điện cho công chúa nhỏ xin lỗi, tiếp tục dỗ cô đi ăn với mình. Phải nói bà rất ưng nếu con dâu là Thẩm Hinh nha, vậy là mong ước ôm công chúa nhỏ về nuôi đã thành sự thật. Bà cười thật tươi, nhâm nhi tách trà.

"Nào công chúa nhỏ, món chả con yêu thích này". Mẹ Bạch bắt đầu lãng quên mình có con trai, mải mê gắp đồ ăn cho Thẩm Hinh, nhìn ngắm cô ăn như một thú vui khiến tâm trạng bà thoải mái. Cô nhìn bát cơm đầy ú ụ của mình, kéo áo Bạch Ngôn ra tin hiệu cầu cứu. Vậy mà anh lại ngó lơ, coi như không biết gì.

Đợi mẹ Bạch đi vệ sinh cái là cô phải cầu xin anh: "Cứu em". Anh chống tay lên đầu nhìn, chỉ vào miệng mình. Cô lườm anh, nhưng cũng không dám lãng phí đồ mẹ Bạch gắp, đành gắp một miếng lớn đưa tới miệng anh. Bạch Ngôn ngả ngớn mà ăn.

"Anh nhai với nuốt nhanh đi". Thẩm Hinh giục, anh cứ rề rà mẹ Thẩm sớm quay lại thì sao.. Cô gắp thật nhanh, anh chưa nhai xong đã bắt anh há miệng ăn tiếp. Miệng Bạch Ngôn phồng lên, lại không dám từ chối sợ cô hờn dỗi. Mẹ Bạch quay lại thấy cảnh tượng này, cười hả hê, cuối cùng con trai mình cũng có người trị được, răm rắp nghe lời.

Bà coi như không thấy, ngồi xuống vuốt ve tóc công chúa nhỏ, lôi ra một sấp ảnh giới thiệu: "Công chúa nhỏ, con xem này. Đây toàn là những ứng viên dì tìm cho con, con xem có ưng ai không? Dì đã tìm hiểu qua hết rồi".

"Đây là Giám đốc Lưu thị, mẹ gặp qua rồi, rất đẹp trai, lịch thiệp."

"Luật sư Trịnh này hơn con 5 tuổi, giỏi giang lắm."

"Tổng giám đốc cái người dì với con đều khen ấy, dì cũng xin thông tin cho con rồi đây."

Hai người chụm đầu lại, rất nghiêm túc đánh giá từng ứng viên. Không hề biết phía sau, người nào đó đã nhăn nhó, nắm tay siết tới trắng bệch, nghiến răng ken két, giận dữ. Thôi thúc trong đầu muốn đặt cô lên đùi mình tét thật mạnh cho ngoan ngoãn.

Bạch Ngôn chuyển ánh mắt sắc lẹm đến vẻ đắc ý của mẹ Bạch. Anh cười như không, uống hớp nước để bình ổn. Tâm tình cố nén giận mở điện thoại xử lý công vụ, nhưng làm cách nào cũng không tập trung nổi khi cô nhóc kia cứ hào hứng bàn luận cùng mẹ Bạch về chuyện yêu đương vô vị kia.

Anh với lấy áo khoác lùa hai người đứng dậy, cắt ngang cuộc trò chuyện, thanh toán xong liền tịch thu đống ảnh bắt cả hai lên xe về nhà.

"Không sao mẹ Bạch còn ảnh trong máy, lát dì gửi cho con". Mẹ Bạch không từ bỏ, quyết tâm muốn chọc tức chết Bạch Ngôn. Từ kính chiếu hậu, bà thấy anh mím chặt môi, nghiến răng mà vui sướиɠ.

Mẹ Bạch đã ở lại chơi với cô 5 ngày. 5 ngày này, Bạch Ngôn không có biểu hiện gì là lo lắng cho công việc, cứ lẳng lặng theo sau mẹ Bạch, lúc nhạt lúc nóng tương tác với cô. Cô thấy không thoải mái với tính khí này buột miệng hỏi: “Anh không về đi làm à, cứ ở đây mãi vậy?”

Bạch Ngôn tự dưng thay đổi thái độ, ánh mắt chất chứa nỗi buồn, mất mát, nhìn cô đầy quyến luyến khiến Thẩm Hinh lúng túng ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Vạch ngăn cách

Thẩm Hinh gần đây rất bận rộn việc học, hôm nay còn có phải ra ngoại ô để lấy tư liệu làm bài tập.

"Em mà còn chạy trốn, tôi sẽ chặt chân em, nhốt lại, đừng nghĩ tôi không dám làm." Vừa sáng sớm đã nghe thấy giọng cảnh cáo của Bạch Ngôn. Anh sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt, hai lần chạy trốn của cô đã khắc sâu thành ám ảnh.

Khi đã cho người điều tra xong mới thở phào, nhưng lại thấy không ổn, ngẫm lại vừa rồi hình như có hơi to tiếng, vội vã gọi lại.

"Hinh Hinh, anh không nên to tiếng với em. À vừa rồi không phải anh nói, là Phàm Hiên giả giọng anh gọi cho em." Nói xong liền lúng túng cụp máy. Phàm Hiên há hốc, cảm thấy mình như cái thùng rác chứa hết cái bẩn, cái xấu.

Thẩm Hinh ở đầu kia bất đắc dĩ cười cười vì sự ấu trĩ, trẻ con của anh. Đi dạo trên con đường rợp bóng cây, ở đây không có nhiều người sinh sống, không khí vô cùng trong lành và sạch sẽ. Một bên là biển lộng gió, một bên là vách đá thoai thoải. Tâm tình được thả lỏng, rất thoải mái.

Mẹ Bạch đã biết chuyện rồi, cô cũng khóc một trận thật lớn trong lòng bà. Bà không hỏi chi tiết, chỉ vỗ lưng cho cô, để cô trút hết những tổn thương lâu nay. Bà chỉ hỏi cô một câu: "Công chúa, con thấy bộ dạng yêu đến sống đi chết lại của Bạch Ngôn bao giờ chưa?"Thẩm Hinh lắc đầu, tim bất giác nhói lên, hũ giấm chua tức muốn vỡ tan, ai mà biết được và cô cũng không muốn biết.

Bà đưa cho cô xem tấm ảnh anh quỳ trước sân, cầu xin bà giúp anh. Người trong ảnh, mắt đã thâm quầng, râu lún phún, hốc hác nhìn vô cùng thảm thương.

"Đây là lần đầu dì thấy nó biến thành bộ dáng này, duy nhất 1 lần lúc con vừa bỏ đi. Dì không can thiệp vào quyết định của con, con vẫn mãi là công chúa nhỏ của dì. Nhưng dì cho con xem để có chút công bằng cho cả hai".

Bà dịu dàng, ôm lấy cô nhóc của mình, yêu thương dỗ dành, lòng thầm mắng mỏ ôn con làm công chúa của bà đau lòng thế này. Nếu không vì bà lo lắng gả cho người khác, công chúa sẽ bị bắt nạt thì còn lâu bà mới nói giúp cho.

Thẩm Hinh suy nghĩ miên man, cô cũng không còn bài xích anh nữa. Chút rung động sâu thẳm từ đáy lòng khi biết người mình thương cũng yêu mình nhiều đến vậy, nhưng cô cũng không biết phải đối diện với anh như nào nữa. Hai người đều đã vô tình làm tổn thương nhau, cô không biết phải làm cách nào để tiếp tục mối quan hệ này.

Cô cứ lang thang vẽ vời, chụp ảnh, thư giãn tinh thần thật thoải mái. Thôi thì cứ để tự nhiên.

Vạch ngăn cách

Chiều tối, trời đổ mưa to xối xả, cô đứng nép vào cửa siêu thị. Trời nhá nhem tối, lại ở ngoại ô nên càng vắng. Nhìn ngược xuôi không thấy xe khách, xe bus nào, cô đành hỏi mượn khách siêu thị điện thoại, gọi một cuộc điện thoại cầu giúp đỡ.

"Em đứng ở đó đợi anh, anh tới đón em". Bạch Ngôn gấp gáp dặn dò cô.

"Tổng giám đốc, Willam đã tới, cần gặp ngài gấp." Thư ký của anh vào thông báo.

Liền sau đó là tiếng Tút Tút kéo dài. Thẩm Hinh thất thần, cảm giác lòng mình lại rỉ thêm máu, đau quặn lên. Đến cuối cùng thì cô vẫn không có một chút quan trọng gì trong lòng anh. Vậy mà gọi là yêu sống đi chết lại sao.

Cô trả lại điện thoại cho cô gái, lủi thủi ngồi ra ngồi băng ghế chờ, đợi tạnh mưa sẽ tìm đồn cảnh sát để xin giúp đỡ. Cứ tưởng đã quen nhưng thêm một lần bị bỏ rơi mới phát hiện, trái tim cô vẫn đau đớn, thất vọng như ngày nào. tận cùng thất vọng thốt lên: "Anh lại bỏ rơi em rồi".