Đuôi Nhỏ Biết Dỗi Hờn

Chương 17: Gặp lại

Thẩm Hinh cười rạng rỡ, chiếc núm đồng tiền thật sâu, cô bước đi phía trước, thỉnh thoảng quay lại giục anh bước nhanh lên. Bạch Ngôn thật lâu không gặp cô nhóc của mình, vội vã đuổi theo.

Nhưng bất chợt cô dừng lại, hốt hoảng, nước mắt lưng chòng ngoảnh lại nhìn anh. Bạch Ngôn hoảng hốt, theo thói quen cất tiếng dỗ dành: "Hinh Hinh ngoan, em đừng khóc. Sao em lại khóc, là tại anh à, anh xin lỗi, anh sẽ sửa. Em đừng khóc."

Phải làm sao đây, nước mắt cô cứ không ngừng rơi mãi. Anh xót xa vội lao tới thì một thế lực nào đấy khiến cô cách xa anh ngay tức khắc.

"Em không thương anh nữa, em không để anh nhìn thấy em nữa đâu".

"ĐỪNG, HINH HINH". Bạch Ngôn hét lên khi thấy cô cứ vậy mà biến mất trước mắt anh.

Bạch Ngôn thảng thốt từ giấc mơ tỉnh dậy, trán anh lấm tấm mồ hôi, lưng cũng sũng nước, áo dán chặt vào người. Bóp mạnh mi tâm, rồi lấy tay che ngang mắt mình, một tay anh ôm gấu bông trắng.

Tim đập loạn, cơn hoảng sợ vẫn chưa tan. Đã mấy tháng rồi, Bạch Ngôn sắp chịu không trụ nổi nữa rồi. Trên đất dải đầy vỏ rượu, khắp nơi đều có ảnh của cô gái nhỏ, thứ duy nhất ngăn nắp, không lộn xộn trong căn phòng là ở trên giường, vị trí đặt gấu bông trắng, như một vị trí luôn cố hữu, không thể xê dịch trong lòng anh.

Anh ngã ngửa về sau, vùi đầu vào lớp bông gối mềm mãi, bất lực, vô vọng: "Hinh Hinh", nước mặt vô thức chảy xuống lăn dài.

Vạch ngăn cách

“Con đúng là nhẫn tâm. Dì không chơi với con nữa.”

Mẹ Bạch trách móc tiểu công chúa không nói với bà một lời mà lại bỏ sang Pháp học.

“Con xin lỗi. Con…” Thẩm Hinh nghẹn ngào, nước mắt đã chuẩn bị chảy xuống. Cô đâu thể nới với mẹ Bạch là vì sợ Bạch Ngôn nên cô mới đi không một lời từ biệt.

Sang đây một mình, không có ai thân cận, thật vất vả để thích nghi, bao tủi hờn khi nhìn thấy mẹ Bạch - người thương cô vô điều kiện đều vỡ oà.

Mẹ Bạch thấy công chúa nhỏ khóc thì đau lòng không thôi, lo lắng mà dỗ dành: “Công chúa nhỏ con đừng khóc. Mẹ Bạch thương con nhất, mẹ Bạch không hết thương con đâu. Con nín khóc đi, con khóc dì đau lòng.”

Thẩm Hinh sụt sịt, nấc lên rồi cũng nín dần, nức nở: “Con nhớ dì”.

“Dì sang thăm con nhớ.”

Thẩm Hinh lắc đầu nguầy nguậy, cô sợ mẹ Bạch mệt, cũng sợ Bạch Ngôn sẽ biết. Nhưng mẹ Bạch nào để cô như ý: “Cứ quyết thế đi. Dì phải ôm công chúa nhỏ của dì và đi chơi”.

Thẩm Hinh cười cười, hạnh phúc được mẹ Bạch yêu chiều, sao cô không vui được chứ, thôi thì cứ dẹp mấy thứ lo lắng kia ra sau đi.

Ở đầu bên kia, Bạch Ngôn ngửa đầu ra sau ghế, đờ đẫn, râu ria cũng không thèm cạo, những sợi đen lún phún nhô ra trông rất tiều tuỵ. Mẹ Bạch lườm cháy mắt anh, đập vào vai anh quở mắng.

“Con bày ra bộ dáng này cho ai xem. Doạ con bé tới sợ hãi chạy mất.”

Ai đời làm tổn thương bảo bối của bà, xong lại về nhà nài nỉ bà để giúp làm lành. Không hiểu sinh nó ra đầu óc thông minh để làm gì, yêu người ta hay không cũng không biết.

Nhưng suy nghĩ lại thì yêu tới mức suy sụp, không còn bộ dáng ngạo nghễ, bảnh bao, lạnh lùng thế này cũng làm bà có chút hơi ngạc nhiên. Bà không ngờ Bạch Ngôn lại yêu Thẩm Hinh như vậy.

“Con nhớ cô ấy lắm”. Dù đã phải lén nhìn qua video nhưng không đủ, không thoả mãn được mong muốn ôm chặt lấy cô. Vắt tay ngang mắt, thẫn thờ bất động một tư thế.

“Đáng đời, ai bảo bắt nạt công chúa nhỏ của ta.” Mẹ Bạch mắng xong quay người bỏ lên tầng.

Bạch Ngôn cười khổ, cô nhóc nhỏ không chỉ khiến anh đau tới nát lòng mà còn khiến ai cũng bênh cô quở mắng mình. Đúng là mệnh căn của anh mà, gắn vào da thịt anh rồi khiến anh đau thấu xương thấu thịt.

Vạch ngăn cách

“Công chúa nhỏ của dì”. Nói tới thăm cô là bay ngay sang thăm cô thật luôn. Hai người ôm chầm lấy nhau, đỏ mắt nức nở.

Bà vuốt ve gương mặt bầu bĩnh đã bớt không ít thịt, nhói lòng quở mắng: “Ở nhà với dì không thích, thích đày ải bản thân. Xem này thịt trên má đâu hết rồi.” Bà xuýt xoa thương cô nhóc.

“Con đi học mà dì, sang đây biết đâu con lại gặp được ý trung nhân.” Thẩm Hinh ôm lấy bà, thơm lên má bà ngon ngọt ríu rít.

“Đúng rồi, ra nước ngoài thế này gặp được người giỏi rất dễ”. Mẹ Bạch tán thưởng.

“Khụ…khụ…”. Tiếng ho khan cắt đứt màn thân mật. Bạch Ngôn khệ nệ xách theo đống đồ của mẹ mình. Mặt nhăn nhó, khó chịu khi nghe thấy cô muốn tìm người yêu còn mẹ mình thì còn đẩy thuyền ủng hộ, không biết ai mới là con ruột.

Thẩm Hinh ngây ngốc, chột dạ núp sau mẹ Thẩm. Bất ngờ về sự xuất hiện của anh. Rất sợ anh sẽ tức giận mà phạt cô ngay tại đây. Nhưng có vẻ cô đã lo xa, người ấy lạnh tanh, gật đầu với cô rồi lướt qua, sắp xếp hành lý lên xe.

Vòng qua tay lái, bóp còi ý bảo mọi người lên xe. Thẩm Hinh thầm thở phào, nhưng cũng vẫn không hết căng thẳng, không được tự nhiên ngồi vào ghế sau. Dọc đường, anh cũng không có biểu hiện hay hành động gì để tâm lên cô, chỉ chăm chú lái xe.

Về tới khách sạn, anh cũng không ngó cô, mải mê xách đồ. Thẩm Hinh ngẫm nghĩ cũng thấy hợp lý thôi, có lẽ anh đã tìm được người phù hợp rồi, cũng đã quen không có cô rồi nên hiển nhiên sẽ lạnh nhạt thôi. Dù sao đi nữa cô cũng đã lừa dối anh như vậy, một người kiêu ngạo như thế khó chấp nhận được.

Cô khoác tay mẹ Bạch bước vào khách sạn. Chưa ngồi nghỉ được ấm mông, bà đã nằng nặc đòi đi thăm nơi cô ở. Thẩm Hinh không cản được đành miễn cưỡng lên xe về chỗ trọ.

Một phòng trọ 30m2 vừa phải cho 1 người, đầy đủ tiện nghi thiết yếu, màu trắng sữa nhẹ nhàng. Tuy không lớn nhưng rất ấm cúng, Bạch Ngôn bước vào, vô thức dừng lại hít thật sâu mùi hương dễ chịu của căn nhà. Ở đây có cô, có mùi hương quen thuộc, có hơi ấm mà thật lâu rồi anh không được tận hưởng.

Bàn tay nắm chặt, khắc chế thôi thúc muốn ôm cô lăn giường, bao bọc cô trong lòng và thưởng thức sự ngọt ngào của đôi môi. Ánh mắt anh dừng trên bóng lưng cô nhóc phía trước, dịu dàng, sủng nịnh và nhung nhớ, rất muốn vươn tay chạm vào cô nhưng lại sợ cô ghê tởm mà hất ra.

Từ lúc biết mình ngu ngốc nhiều lần bỏ rơi làm thương cô, khiến cô mệt mỏi mà chạy trốn. Bạch Ngôn lại càng sợ mình sẽ làm ra hành động nào đó làm tổn thương cô. Càng yêu lại càng muốn nâng niu, trân trọng, hèn mọn mà không dám lại gần chỉ vì mình đã tạo ra nhiều vết thương của cô.

Anh không khác gì một chú nhím, sợ những chiếc gai nhọn trên lưng sẽ làm thương cô khi tới gần.

Mẹ Bạch không khó để bắt được sự bất lực, yêu thương của Bạch Ngôn. Thật là đứa con ngốc nghếch, nếu bà sớm biết anh có ý thế này với cô thì đã chỉ điểm từ đầu. Chứ không phải để đến nỗi tiểu công chúa của bà sợ hãi bỏ trốn, chỉ tại thằng con mặt lạnh, miệng lưỡi 1 đằng lòng dạ một kiểu kia.

Mẹ Bạch nói rất thèm món bánh chiên cô làm, còn đưa tay xoa bụng phụ hoạ. Sau đó kêu Bạch Ngôn đưa Thẩm Hinh đi chợ. Cô không nỡ từ chối mẹ Bạch, lững thững theo sau anh ra xe.

Bạch Ngôn cả đoạn đường không nói không rằng chỉ để lại cho cô bóng lưng, một mạch ra thẳng xe. Thẩm Hinh kéo cửa sau ngồi nhưng làm cách nào cũng không mở được. Ánh mắt chạm anh, anh hất đầu ý bảo lên ngồi ghế phụ, Thẩm Hinh vốn bài xích ghế phụ xe anh, chần chừ mãi mới lên. Nhìn anh nghiêm túc thế kia chắc cũng không đàm phán được.

Đường tới siêu thị thật dài, trong xe im lặng như tờ. Cô cũng thoải mái phần nào, quay người nhìn đường, cứ thế mà như hai đường thẳng không cần quá thân thiết, chạy song song với nhau là được.

Cô rất thuần thục tìm kiếm vị trí xe đẩy, nhanh chóng tìm được các nguyên liệu cần thiết. Chỉ thiếu nước cốt dừa nhưng nó thật cao, cô nhảy nhảy để với lấy trên kệ mãi mà không được.

Bỗng thân ảnh cao lớn áp vào cô, trùm lên như bao bọc cô, vươn tay dễ dàng lấy lon cốt dừa cho cô.

Tim Thẩm Hinh đập thình thịch sợ anh sẽ làm gì mình, nhưng anh thật sự chỉ lấy giúp cô rồi lại lạnh nhạt đẩy xe đi.

Chỉ có Bạch Ngôn mới biết anh đã phải kiềm chế tới đâu để không cắp nách cô lên, nhét vào túi áo mình.

Bỗng một bé gái nhỏ mũm mĩm, mặc yếm hồng, tay cầm kẹo giật giật ống quần Bạch Ngôn. Bé mít ướt này chắc tầm hơn 1 tuổi, đi lạc, đòi anh bế.

“Papa” giọng bập bẹ, tủi thân trong nước mắt vì mãi không được bế. Bạch Ngôn sững sờ, luống cuống không biết làm gì, ngó nghiêng cầu cứu Thẩm Hinh cũng đang ngây ngẩn.

Cô bé nhìn theo Bạch Ngôn tới Thẩm Hinh, há miệng mếu máo, khóc lớn, tập tễnh dang tay chạy về phía cô. Vừa chạy vừa gọi “Mama”. Thẩm Hinh cúi người đón lấy cô bé, bồng lên. Cô cười tươi, lau nước mắt cho cô bé, vỗ về dỗ dành.

“Mẹ con đâu rồi?”

Nhóc tì này nắm lấy tóc cô, ngơ ngác không hiểu, lại gọi cô là “Mama”. Thẩm Hinh hơi khó xử, đưa mắt về phía Bạch Ngôn. Anh mải mê nhìn ngắm cô, nhận được tín hiệu liền đi tới gần.

Đưa tay ra, dỗ cô bé: “Sang đây papa bế con nào. Mẹ con bị dính hết nước mũi của con rồi.”

Nhóc con biết xấu hổ bịt mũi lại, quẫy quẫy hai chân trắng tròn nhiều thịt, cười toe toét, chườn người sang vòng tay của Bạch Ngôn. Một lớn một nhỏ, chênh lệch quá lớn nhìn rất giống anh đang ôm một chú gấu bông. Anh kiên nhẫn lấy khăn lau nước mắt nước mũi tèm lem cho cô bé, thỉnh thoảng còn trêu chọc khiến cô bé cười khúc khích.

Thẩm Hinh có chút kinh ngạc, nuốt mãi không trôi. Anh thế nhưng lại nói cô là mama của bé, giống như diễn trò vợ chồng ngoài đời thực vậy. Khuôn mặt cô có chút xấu hổ đỏ lựng. Nhưng không được bao lâu liền vỗ hai má mình cho tỉnh táo.

“Mama”. Nhóc con gọi với cô, cười lộ ra mấy chiếc răng cửa thật đáng yêu.

Cô bé với người qua vai anh, gọi Thẩm Hinh, cười rạng rỡ nắm lấy ngón của cô lắc lắc.

Hai người đưa cô bé tới phòng phát loa nhờ tìm ba mẹ cho nhóc. Rất nhanh đã nhận được cuộc gọi của mẹ bé.

Cô nhóc cầm kẹo bông, chìa ra bảo Thẩm Hinh bóc cho mình, cô vui vẻ đồng ý nào ngờ lại bị Bạch Ngôn ngăn cản. Anh véo mũi cô nhóc, dạy bảo: “Trẻ nhỏ ăn kẹo là sún răng, đừng học mẹ con bị sún tới rơi cả răng trong bát.”

Con bé ngơ ngác, hình như nghe cũng hiểu, lắc lắc đầu tròn vo, đưa kẹo cho Thẩm Hinh không lấy lại nữa. Cô vừa thẹn vừa giận, lườm anh. Người nào đó đang phồng má tức giận, vì bị kể xấu với trẻ nhỏ, bỗng bị một thứ mềm mại, ươn át thơm vào má.

Cô bé thơm cô, tay vỗ vào má cô dỗ: "Mama không đau nữa." Thẩm Hinh bật cười, véo cái má nhiều thịt đáng yêu của nhóc. Cô nhóc được Bạch Ngôn ôm, người nhoài về phía cô cười khúc khích, trông họ thật giống một gia đình nhỏ.

"Cục Mỡ".

Cô nhóc mắt sáng ngời, ngoái lại nơi tiếng gọi, ê a vui mừng.

Một cô gái trẻ, mặc quần soóc áo phông hằm hằm đi tới, trông không giống một bà mẹ thương yêu con cho lắm. Vậy mà Cục Mỡ này có vẻ đã quá quen, rất phấn khích dang tay về phía mẹ.

Bạch Ngôn khi nhìn rõ mẹ cô bé mới ngạc nhiên, đang muốn lên tiếng hỏi thì đã thấy tiếng cót két ở góc cửa hàng. Phàm Hiên như tên trộm, đội mũ, đeo khẩu trang, giơ ngón cái like với anh. Anh khinh thường, quay đi trao lại cô nhóc cho Tiểu Điềm.

Tiểu Điềm nhận lại nhóc nhà mình, tét yêu vào mông cô nhóc một cái. Cô bé bĩu môi, hậm hực dụi đầu vào cổ Tiểu Điềm tỏ vẻ oan ức. Là ai bắt người ta diễn chứ hứ.

"Cảm ơn hai người đã chăm Cục Mỡ giúp tôi. Con bé hơi hiếu động có làm phiền hai người không?"

Thẩm Hinh xoa tay: "Không ạ, cô nhóc ngoan lắm ạ". Cục Mỡ được khen phổng mũi, từ lòng mẹ ló ra cười khanh khách.

Cục Mỡ vẫy tay chào: "Bai bai mama, bai bai papa". Tiểu Điềm hơi ngượng ngùng, xin lỗi họ rồi túm cô nhóc này đi vội.

Phàm Hiên nhận lại Cục Mỡ, mắt lườm hỏi rất nghiêm túc: "Con đây chắc là muốn đổi luôn ba mẹ rồi nhỉ? Diễn cũng đạt quá ha". Cô nhóc bĩu môi, khinh thường quay mặt đi, quẫy người đòi Tiểu Điềm bế. Phàm Hiên tét vào mông bé, không cho theo mẹ, cố tình trêu cô nhóc tới khóc đỏ mắt vẫn không chịu dỗ. Tiểu Điềm lắc đầu kệ hai ba con ồn ào kia.

Hai người nhanh chóng thanh toán và về nhà. Thế mà vừa về đã nghe tin dữ, mẹ Bạch bỏ cô đi chơi với bạn, để cô với anh ở nhà cùng nhau. Thẩm Hinh suy sụp, không biết đối diện thế nào.

Cô đã rất lo lắng khi nghĩ về chuyện sẽ gặp lại anh. Anh sẽ cáu gắt, tức giận mà truy đuổi cô hay đã quên cô tìm được hạnh phúc.

Mới đầu cô cũng thầm thở phào khi thấy sự lạnh nhạt của anh. Nhưng chuyện ở siêu thị lại làm cô lấn cấn, hơi khó xử.