Một Con Rắn Như Ta, Dạy Ra Một Đám Ma Đầu Hợp Lý Chứ

Chương 27: Mài Kiếm! (2)

“Hắn là rồng, còn ta chẳng qua cũng chỉ là một con sâu trong rãnh nước.”

“Nếu ta thực sự gϊếŧ chết hắn, nước Ngụy nhất định không cho ta chốn dung thân.”

“Ta sẽ như một con chó, ta sẽ bị những cao thủ hàng đầu Ngụy Đô đưa đi khắp nơi không giờ phút nào được nghỉ ngơi.”

“Cả đời sau của ta, sẽ coi như vứt đi, sẽ không đêm nào được yên giấc.”

“Nhưng mà tiên sinh....”

Chàng thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng câu nói: “Lẽ nào, cứ để Thúy Nhi tỷ chết oan uổng như vậy sao?”

“Lẽ nào, Hoàng tử Ngụy Đô thì có thể gϊếŧ người không cần đền mạng sao?”

“Tiên sinh, ta không thể nuốt trôi cục tức này!”

“Tiên sinh, thế đạo này không nên như thế!”

Nhìn thiếu niên tràn đầy thù hận đến khuôn mặt thanh tú đều vặn vẹo.

Nam tử áo xanh không khỏi run lên.

“Tiên sinh, sư phụ ta, người sẽ không vì những gì ta đã làm mà rơi vào nguy hiểm chứ?”

Hóa ra là vậy.

Người đàn ông mặc áo xanh tối sầm đôi mắt.

Chàng thiếu niên không đến đây để tìm ra danh tính thực sự của Hoàng tử Ngụy Đô. Bởi vì dù là ai thì chàng thiếu niên cũng sẽ bị gϊếŧ.

Lo lắng duy nhất của chàng thiếu niên là hành động của mình sẽ liên lụy đến vị sư phụ đó.

“Rốt cuộc ta có điểm gì thua kém con súc sinh máu lạnh đó?!’

Nam tử áo xanh nói thầm trong lòng.

“Con trai, ngươi đã bao giờ thấy sư phụ của mình hành động chưa?”

Chàng thiếu niên gật đầu.

Năm đó, việc sư phụ dùng sức mạnh khủng khϊếp mở núi chỉ bằng một kiếm, vẫn còn sống động trong tâm trí hắn.

“Con trai, sư phụ của ngươi lợi hại hơn nhiều so với những gì ngươi tưởng tượng.”

“Về phần Cửu hoàng tử, ngày đêm bên cạnh đều có hai tên hộ vệ võ phu tứ phẩm bảo vệ.”

“Có điều cả đường từ Ngụy Đô xa xôi tới đây, người ngựa mệt mỏi, trời lại mưa, hai tên võ phu đó sẽ lựa chọn nghỉ ngơi qua đêm.”

“ Con trai, đêm nay là cơ hội duy nhất của ngươi để ám sát Cửu hoàng tử.”

“Chúc may mắn.”

Chàng thiếu niên lùi lại hai bước.

Người đàn ông mặc áo xanh cúi đầu cong lưng.

“Tiên sinh, đây là lần cuối cùng gặp mặt giữa ta và người rồi~”

“Tạm biệt tiên sinh~”

Nhìn bóng lưng gầy của chàng thiếu niên thoắt ẩn thoắt hiện trong đêm mưa.

Người đàn ông áo xanh khẽ thì thầm: “Tạm biệt con trai~”

Mưa tạnh.

Một vòng tròn khay ngọc treo cao giữa trời.

Ánh trăng đổ xuống như thủy ngân.

Trên con đường dài lát đá xanh không một bóng người.

Ở biên giới phía đông bắc của trấn nhỏ, A Phi đến tiệm may của Thang bà bà.

Thân kiếm mỏng như cánh ve cắm vào khe hở hai cánh cửa, nhẹ nhàng cạy một cái.

Rắc một tiếng.

Chốt đã được nâng lên.

A Phi cẩn thận đẩy ra một khe hở, bước vào.

Đập vào mắt là đủ loại quần áo lộng lẫy.

A Phi chọn cho mình một bộ áo choàng đêm.

Một mảnh vải đen khác được kéo ra và che mặt hắn.

Cuối cùng, hắn đặt tất cả số bạc tìm thấy trên xác của Chung Ly Sơn lên quầy.

“Thang bà bà, xin lỗi ~”

Nhẹ nhàng bước ra khỏi tiệm may, thiếu niên tận dụng ánh trăng đi thẳng đến ngõ Ngọa Long.

...

Ở sâu trong ngõ Ngọa Long.

Phủ đệ Triệu gia.

Chính điện canh ba vẫn sáng đèn.

Ngồi trên chiếc ghế gỗ cẩm lai màu vàng là một thanh niên tuấn tú, ăn mặc sang trọng.

Khuôn mặt đó với lông mày kiếm, đôi mắt như sao, môi đỏ và răng trắng, đẹp hơn hầu hết nữ nhân.

Lúc này, hai bàn tay mảnh khảnh của nam tử đang nâng một phần khuôn mặt của nữ nhân, cẩn thận nhìn.

Khắp nơi trong chính điện đều treo những bộ da người hoàn chỉnh.

Giống như từng bộ quần áo đang chờ phơi khô, không ngừng nhỏ giọt máu đỏ tươi sền sệt.

“Rắc~”

Cửa sảnh chính mở ra.

Vài người nam bộc của Triệu phủ, hộ tống một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi và một cô bé sáu bảy tuổi bước vào, theo sau là quản gia của Triệu phủ.

“Thời gian không còn sớm, còn có mấy người?”

Nam tử thu hồi bàn tay khỏi khuôn mặt đi, dùng đôi mắt mảnh mai nhìn quản gia Triệu gia.

Lão quản gia vội vàng tiến lên, nhíu mày, đắc ý nói: “Công tử, đây là hai người cuối cùng.”

Nói xong, hắn chỉ vào người đang run rẩy quỳ trên mặt đất cách đó hai trượng mà nói: “Công tử, người này tên là Tiết Thư, nhà ở ngõ Tật Phong, nợ sòng bài chúng ta bảy mươi chín lượng bạc.”

Chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn giàn giụa nước mắt nữ tử nói: “Tiểu cô nương tên là Tần Nhu, năm nay bảy tuổi rưỡi, nhà ở ngõ Thanh Hạnh, phụ thân nợ ba mươi ba lượng bạc.”

Nam tử lạnh lùng liếc nhìn nữ tử giống như một con mèo con đang sợ hãi, lạnh lùng nói: “Khế ước bán thân ký chưa?”

Lão quản gia gật đầu như thóc: “Phụ thân hắn đã ký rồi.”

“Đi xuống ~”

Người thanh niên phất phất tay, lão quản gia lập tức dẫn theo mấy người hầu ra khỏi chính điện đóng cửa lại.

Lấy khăn vải ra, thanh niên vừa lau hai tay máu chảy đầm đìa, vừa nhẹ nhàng nói: “Các ngươi hẳn là lần đầu tiên gặp ta.”

“Tự giới thiệu một chút, ta là Triệu Cẩn, là con trai thứ chín của Văn Cảnh Đế nước Ngụy hiện nay.”

“Từ khi nhớ được, ta đã một thân một mình canh giữ cung điện to lớn.”

“Ta chán đến phát điên mất~”

“Ta hy vọng mẫu phi có thể đến gặp ta.”

“Người không cần làm cái gì, chỉ cần cùng ta nói chuyện, cho dù một ngày, thậm chí một canh giờ, thậm chí một khắc.”

“Đáng tiếc, mỗi lần phái cung nữ đến bên mẫu phi, đều mang về cho ta một câu nói giống nhau.”

“Mẫu phi luôn nói chờ một chút.”

“Đợi lát nữa, chờ chút nữa, đợi thêm hai ngày nữa, mẫu phi sẽ đi gặp ngươi.”

Nam tử nắm lấy chiếc khăn trong lòng bàn tay và đột nhiên dùng lực.

“Sau đó, mẫu phi chết, chết trong hậu cung đấu tranh kỳ lạ của Vân Ba.”

“Nói chính xác, hoàng thượng cho rằng mẫu phi thật to gan, dám hạ độc bữa ăn của hoàng hậu.”

“Mẫu phi chết rất thảm, bị mấy thái giám ép uống hết một bầu rượu độc, cả thân thể tan thành một bãi máu loãng.”

“Đời này ta chỉ gặp mẫu phi chín lần, cộng lại ngay cả hai canh giờ cũng không đến.”

“Ta ghét bà ta vì bà luôn thất hứa.”

“Rõ ràng là đồng ý, nhưng lại không đến gặp ta.”

Nam tử nhìn xuống người nam nhân đang quỳ và nữ tử đang run rẩy.