Chàng thiếu niên nghĩ vậy.
Lí do buồn bã như vậy
Bởi vì kiếp này, ta sẽ không bao giờ gặp lại tỷ tỷ nữa.
...
Trời mưa suốt.
Sâu trong ngõ.
Đèn leo lắt như hạt đậu.
Bóng của chiếc đầu lâu khổng lồ chiếu trên tường khẽ đung đưa theo ánh nến.
Cậu bé đang giặt chiếc váy.
“Phần phật~”
Quần áo xoắn lại, máu bắn tung tóe rơi xuống chiếc chậu đồng đỏ rực.
Sau khi giặt chiếc váy xanh của Thúy Nhi tỷ.
Chàng thiếu niên mang theo một chiếc khăn vải, dưới ánh nến cẩn thận lau sạch nước mưa trên chiếc đầu lâu và hai chiếc xương ống chân.
Cuối cùng, chàng thiếu niên mang đến một chiếc ghế dài nhỏ và một chiếc cối xay, ngồi dưới mái hiên, bắt đầu mài gươm.
Mài thanh kiếm sắt rỉ sét đó.
Tối nay, chàng thiếu niên muốn gϊếŧ người!
...
“Cha ~ cha ~ cha!”
Tiếng mài kiếm xuyên vào tận sâu trong gió và mưa.
Các khối rỉ sét bong ra theo thời gian.
Chàng thiếu niên sắc mặt tái nhợt như tuyết, một tay đè lên thân kiếm, một tay nắm chặt chuôi kiếm.
Không ngừng lặp đi lặp lại.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
Thanh kiếm sắt rỉ sét cuối cùng cũng mất hết chì.
Thân kiếm mảnh mai thẳng tắp trong suốt như nước mùa thu, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Chàng thiếu niên đứng dậy, bước vào nhà.
Nhìn đầu lâu trên bàn, hắn nhẹ giọng nói: “Thúy Nhi tỷ, đừng sợ, ta sẽ để Ly Sơn ca đi bầu bạn với tỷ.”
Nắm chặt thiết kiếm, chàng thiếu niên rời khỏi phòng.
Dẫm trên bùn vàng mềm, bước ra khỏi sân nhà.
Sau đó, với một tiếng nổ, hắn đá tung cánh cửa sân bên cạnh.
Chàng thiếu niên cũng không biết có phải đang ở nhà ngủ hay không.
Không sao cả.
Dù sao cho dù là ở đâu, hắn cũng chết chắc rồi!
Đi vào trong sân, đi đến trước phòng chính.
Cậu thiếu niên nhẹ nhàng đẩy cửa.
Một tiếng kẽo kẹt, cửa gỗ hé mở.
Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt.
Mặc dù căn phòng tối mờ nhưng chàng thiếu niên vẫn nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường với vò rượu trên tay và ngủ ngon lành.
Chàng thiếu niên nới lỏng tay.
Thanh kiếm sắt rơi xuống.
Nhẹ nhàng cắm trên đất.
“Trung Ly Sơn, ngươi không xứng được chết dưới kiếm!”
Trong giọng nói nhẹ nhàng, chàng thiếu niên đi vào phòng kho.
Đẩy cửa bước vào nhà.
Hắn lặng lẽ bước đến bên giường bệnh.
Nhìn người đang say giấc nồng.
Chàng thiếu niên giơ cao chiếc rìu của mình.
Nhắm vào đầu gối của người đàn ông, bổ rìu xuống thật mạnh.
Chàng thành niên hôm nay đã là một võ phu đỉnh cao cảnh giới cửu phẩm, có thể dễ dàng nâng một tảng đá lớn.
Dùng toàn lực bổ xuống một rìu.
Tiếng răng rắc.
Trực tiếp chặt đứt đùi phải của người đàn ông.
Trực tiếp cắt bắp chân phải của người đàn ông.
Đến nỗi lưỡi rìu cắm sâu vào ván giường.
“A~”
Tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu vào sâu trong màn mưa.
Dù người đàn ông uống say mèm nhưng vẫn tỉnh dậy với cái chân đau như cắt.
Nhìn chàng thiếu niên máu me đầy mặt, từ từ giơ chiếc rìu sắc nhọn lên.
Người đàn ông chịu đựng đau đớn, kinh hãi nói: “A... A Phi, ngươi định làm gì?!”
Chàng thiếu niên vẻ mặt thất thần nói: “Ta muốn chặt sống ngươi... thành vũng thịt!”
Lưỡi rìu thứ hai giáng xuống.
Một rìu, một rìu, một rìu...
Chàng thiếu niên không biết mình đã bổ bao nhiêu rìu.
Khi dừng lại, người đàn ông đã không còn hình dáng con người.
Từng mảnh xương thịt, kể cả xương sọ và xương đùi cứng nhất trong cơ thể con người đều bị băm ra từng mảnh.
Trên giường chỉ còn một vũng thịt bốc hơi.
Máu sền sệt không ngừng nhỏ xuống theo những vết nứt trên giường.
Ngửi thấy mùi máu tanh nồng, chàng thiếu niên không buồn cũng không vui.
Vốn không hề có sự sợ hãi của lần đầu tiên sát sinh.
“Loang quang~”
Vứt chiếc rìu quăn đi, cậu bé mặt mũi bê bết máu bước ra khỏi phòng.
Rút thanh kiếm sắt lên, trở về sân của nhà mình.
Bước vào trong phòng, A Phi quấn chiếc đầu lâu và hai xương đùi của Thúy Nhi tỷ trong chiếc váy màu xanh.
Rồi cho bộ quần áo xanh và linh bài của mẫu thân vào túi.
Vô cùng cẩn thận, đưa mắt nhìn quanh ngôi nhà nơi hắn đã sống mười lăm năm.
Chàng thiếu niên im lặng một lúc rồi cúi người nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến trên bàn.
Mưa đã nhẹ hơn rất nhiều, từ tầm tã chuyển sang mưa phùn.
Chàng thiếu niên đứng trong sân nhỏ, ánh mắt giống hệt mẫu thân quét qua mọi thứ trong sân.
“Đi thôi~”
Chàng thiếu niên thì thầm.
Siết chặt thanh kiếm sắt trong tay.
Lần cuối cùng bước ra khỏi chiếc sân nhỏ.
Không bao giờ quay lại nữa.
...
Đêm mưa.
Ở ranh giới phía Tây Bắc của trấn nhỏ.
Tòa Li Ba viện nằm ở phía trước Thần Mộc Lâm và bên cạnh sông Thái Bình yên bình tĩnh lặng.
Trong sảnh chính của ngôi nhà ngói, người đàn ông mặc áo xanh đang ngồi khoanh chân bỗng mở đôi mắt đang nhắm nghiền.
“Vào đi~”
Giọng nói ấm áp như ngọc trôi vào màn mưa trong đêm tối.
Người đàn ông áo xanh phất tay áo, cách đó vài bước, ngọn nến trên bàn tự thắp sáng.
Tiếng bước chân đa đa đa từ xa tiến lại gần, cuối cùng dừg lại trước cửa nhà.
Giọng nói khàn khàn của người thiếu niên vang lên: “Tiên sinh, chân dính đầy bùn, tiểu tử sẽ không vào nữa.”
Người đàn ông mặc áo xanh vẫy chiếc áo choàng lần thứ hai, cánh cửa từ từ mở ra giữa một tiếng kẽo kẹt.
Trước cửa có một thiếu niên mặc áo vải thô, vai đeo nải, thắt lưng đeo thanh kiếm gỗ, tay cầm thanh kiếm sắt.
Mái tóc ẩm ướt bết vào giữa hai bên thái dương, môi mỏng mím chặt.
“Tiên sinh, Thúy Nhi tỷ đã chết.”
Chàng thiếu niên giơ bàn tay, nhẹ nhàng vỗ lên tay nải.
“Đầu lâu của tỷ tỷ ở trong đây.”
Người đàn ông mặc áo xanh cụp mắt xuống và nói: “Cho nên?”
Chàng thiếu niên nói với vẻ mặt trống rỗng: “Người được gọi là công tử mà quản gia của Triệu gia nhắc đến đó, đã lột sống da Thúy Nhi tỷ.”
“Còn để những con chó hung dữ cắn Thúy Nhi tỷ đến chết, ăn cho bằng sạch.”
“Cục tức này, tiểu tử nuốt không trôi~”
Người đàn ông mặc áo xanh khẽ thở dài một hơi, nói: “Con trai, người thiếu niên đó là con trai thứ chín của Hoàng đế Văn Cảnh nước Ngụy.”
“Ngươi có hiểu thân phận này không, đối với ngươi mà nói, nó có nghĩa là gì?”
Thiếu niên gật gật đầu: “hiểu ạ.”
“Vị công tử đó, là mây trên trời, còn ta, là bùn thối dưới đất.”