Một Con Rắn Như Ta, Dạy Ra Một Đám Ma Đầu Hợp Lý Chứ

Chương 16: Xuống Núi! (2)

Hoàn toàn là da người nhăn nheo khô khốc bọc lấy khung xương trơ trọi.

Nói thật thì trông rất giống hình tượng ác quỷ được miêu tả trong tiểu thuyết.

Nhưng cặp mặt dài trong veo như nước hồ thu của nữ nhân rất hiền hòa, cũng rất sáng.

Chu Cửu Âm khó có thể tin được, một nữ nhân sắp ba mươi tuổi mà trong cặp mắt kia lại không có chút tạp chất.

Rõ ràng đen trắng giống hệt con trai của nàng.

“Tiên sinh đến rồi, thϊếp thân là Nam Cẩm Bình.”

“Vì thân thể có bệnh tật không thể nghênh đón từ xa, mong tiên sinh chớ trách.”

Đây là giọng nói dịu dàng nhất mà Chu Cửu Âm từng nghe qua kể từ nhân sinh kiếp trước lẫn xà sinh kiếp này.

Âm thanh giống như trời đất vào xuân, băng tuyết dần tan, cỏ non mọc trên mặt đất.



Trên bàn vuông bày đầy thức ăn tinh xảo mà đẹp mắt.

Có gà, có thịt, có cá.

Còn có một bầu rượu.

“Tiên sinh, cơm rau dưa đạm bạc mong ngài không chê.”

“Không có, rất phong phú mà.”

Chu Cửu Âm không có tỏ vẻ là cao thượng gì đó.

Bởi vì hắn biết rõ, nếu đổi một bàn rượu thịt này thành ngô thì có thể là khẩu phần lương thực của hai mẹ con họ nửa năm, thậm chí là một năm.

Cầm lấy đũa, nhìn qua cá kho, thịt gà trắng được bày biện hoàn chỉnh.

Chu Cửu Âm gắp một cái đùi gà, một miếng thịt cá to cho vào trong chén đưa cho Liễu Thúy Nhi.

Thiếu nữ nhìn nữ nhân một chút.

Nữ nhân mỉm cười và gật đầu.

Lúc này Liễu Thúy Nhi mới nhận lấy bát sứ trắng, rời khỏi phòng chính đi đến chái nhà phía đông.

Trong phòng rất yên tĩnh.

Chu Cửu Âm rót đầy chén rượu, uống một ngụm.

Loại rượu lành lạnh trượt vào yết hầu.

Thoáng chốc trong bụng nổi lên hỏa diễm.

“Rượu ngon…”

Chu Cửu Âm gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, ăn nhanh như gió cuốn.

Trên giường, nữ nhân nhìn thấy Chu Cửu Âm uống từng ngụm rượu lớn, ăn từng miếng thịt bự, trong lòng khẻ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trên khóe miệng nàng nở một nụ cười làm say lòng người.

Nếu như không ăn hay chỉ ăn mấy miếng thì chắc chắn nữ nhân sẽ để con trai và Chu Cửu Âm cắt đứt mối quan hệ thầy trò này.

Ăn như lang như hổ thì thầy là cha, cha là thầy rồi.

Khoảnh khắc hoàng hôn.

Chu Cửu Âm đặt đũa xuống, nhìn nữ nhân trên giường.

Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người phụ nữ, trông nàng thật yên bình và thanh thản.

“Tiên sinh, thϊếp thân không còn sống được mấy ngày nữa rồi.”

Mí mắt người phụ nữ cụp xuống, trên đôi bàn tay gầy gò, cầm kim chỉ và chiếc mũ đầu hổ vẫn chưa kịp thêu xong.

“A Phi phải trông cậy vào ngươi rồi.”

Chu Cửu Âm nhẹ nhàng.

“Được.”

Nói xong, quay người ra khỏi phòng.

“Tiên sinh, đây là lần cuối cùng giữa ta và ngươi rồi.”

Chu Cửu Âm hơi sững người.

Mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì.

“Cạch~”

Chu Cửu Âm đẩy cánh cửa phòng phía đông ra, trong phòng, Tiểu Bất Điểm đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dài nhỏ, tay cầm một bát cơm ngô.

Lúc này, đang gặm từng miếng nhỏ xương của chiếc đùi gà.

"Sư phụ ~"

Nhìn thấy Chu Cửu Âm, cậu bé vội vàng vùi xương gà vào trong cơm ngô.

Mặt nhỏ nóng bừng.

“Đồ nhi, từ hôm nay trở đi, con hãy ở lại trấn, ở bên cạnh chăm sóc mẫu thân cho tốt.”

“Đợi đến mùa xuân năm tới con hãy đến chân núi Bất Châu Sơn tìm vi sư.”

Chu Cửu Âm mỉm cười nói.

“Sư phụ, tiểu trấn cách Bất Châu Sơn cũng không xa mà.”

Tiểu Bất Điểm hạ bát cơm xuống, hậm hực một tiếng, đứng dậy.

“Đồ Nhi, con cũng biết rắn cần ngủ đông mà.”

“Ộ, hóa ra là vậy.”

Tiểu Bất Điểm sờ sờ cái đầu, ngượng ngùng nói: “Vậy đồ nhi chúc sư phụ ngủ ngon.”

“Xin nhận lời chúc của con.”

“Sư phụ, con tiễn người đến cổng trấn nhé.”

“Không cần, mau ăn cơm đi, nguội hết rồi.”

......

Khi đi ngang qua nhà bếp, Chu Cửu Âm thấy Liễu Thúy Nhi đang rửa bát, cũng không làm phiền nữa.

Ra khỏi con hẻm, Chu Cửu Âm chắp hai tay sau lưng, chân bước trên đá xanh, đi về hướng cửa trấn.

Trên phố, có ông lão đầu tóc bạc phơ đang dắt con bò đi lững thững.

Có người bán rau gánh chiếc sọt tre rỗng, ngân nga một điệu hát, thong thả đi về nhà.

Có người phụ nữ cầm giỏ rau, vội vội vàng vàng. Có trẻ con đeo cặp sách, nhóm ba nhóm bốn.

Thổi nhẹ một cái, mùi đồ ăn ngập tràn khoang mũi.

Ngẩng lên nhìn, khắp trấn đều là khói lửa.

Không lâu sau, Chu Cửu Âm đến cổng tiểu trấn.

Dưới gốc cây hòe già không còn nhìn thấy tung tích của Thanh Sam tiên sinh.

“Tiên sinh, đợi đã.”

Chu Cửu Âm đang định đi ra khỏi trấn, đột nhiên đằng sau truyền đến một giọng nói.

Quay lại nhìn, lại thấy Liễu Thúy Nhi đang vội vã chạy tới.

“Tiên sinh, có thể xin chút thời gian của người không?”

Chu Cửu Âm khẽ gật đầu, hướng về phía cây hòe làm một cử chỉ.

“Thúy Nhi cô nương, mời.”

......

Chu Cửu Âm chưa từng nhìn thấy cây hòe nào hùng vĩ như vậy, ít nhất cũng phải ba người lớn mới có thể ôm xuể.

Những cành cây trơ trụi tỏa ra muôn hướng.

Có thể tưởng tượng, đợi đến khi lập hạ, được nằm dưới bóng da^ʍ của cây hòe này tránh nóng thì hạnh phúc biết nhường nào.

Dưới cây hòe già, có những trụ đá, có gốc cây.

Liễu Thúy Nhi ngồi vào trụ đá, Chu Cửu Âm ngồi lên gốc cây.

Sau khi đắn đo một hồi lâu, Liễu Thúy Nhi hỏi: “Tiên sinh, ngươi hiểu bao nhiêu về A Phi?”

Đôi mắt đỏ dưới lớp vải của Chu Cửu Âm hơi nheo lại, tận hưởng chút ấm áp cuổi cùng còn sót lại cuối ngày.

Nói: “Nếu Thúy Nhi cô nương có điều suy nghĩ, xin cứ nói ra.”

“Tiên sinh, ngươi có biết đôi chân của Linh Nhi tỷ tỷ vì sao mà cụt không?”

Không đợi Chu Cửu Âm trả lời, Liễu Thúy Nhi đã tự trả lời: “Là do tỷ ấy dùng cưa trực tiếp cắt cụt đó.”

Cơ thể Chu Cửu Âm khẽ run lên.

Lúc này, trong đôi mắt long lanh của Liễu Thúy Nhi, tụ lại hai đám mây u ám.

“Năm đó, A Phi mới hai tuổi.”

Cùng với lời kể, đám mây u ám trong đôi mắt của thiếu nữ dần tan biến.

Chuyện cũ như cơn mưa lớn trút xuống xối xả.

“Phụ thân của A Phi tên là Trần Nghiên Thạch, năm đó đã cùng Linh Nhi tỷ tỷ kết tóc, cũng chính là mùa đông năm Linh Nhi tỷ tỷ mang thai, đi vào sâu trong núi săn bắn, sau đó thì không bao giờ quay trở lại nữa.”