Một Con Rắn Như Ta, Dạy Ra Một Đám Ma Đầu Hợp Lý Chứ

Chương 15: Xuống Núi!

Ngay lập tức bắt đầu dập đầu.

Trong tiếng ma sát ken két, trong lỗ thủng đen kịt như mực sáng lên từng tia lửa.

Ngay sau đó, một cái đầu trăn khổng lồ xuất hiện.

“Sư phụ, mẫu thân của ta...... chịu không nổi nữa.”

“Ta... Ta muốn xin linh quả.”

Cậu bé khàn giọng nói.

Chu Cửu Âm từ trên cao nhìn xuống đồ nhi mới chín tuổi này.

Mưa làm cho cậu bé nhỏ trông giống như một con gà đang chảy nước.

Khí lạnh xâm chiếm cơ thể, thân hình mảnh khảnh run lên bần bật.

Từ đoạn đường này chạy tới, cũng không biết đã ngã bao nhiêu lần.

Trên trán hắn có một mảnh da, nước mưa hòa cùng máu.

Trên áo vải, giày rơm, dính đầy bùn lầy.

Khuôn mặt nhỏ bé đó nhợt nhạt như một xác chết.

“Đồ nhi, trong lòng ngươi biết, những năm này mẫu thân vất vả nuôi ngươi.”

“Sư phụ, đệ tử biết.”

Cậu bé lau nước mắt.

Ta không biết nên lau nước mưa hay nước mắt.

“Sư phụ, đồ nhi đi tiểu sợ đêm tối.”

“Không phải ta sợ đêm tối, nhưng mỗi đêm, ta đều có thể nghe thấy tiếng rêи ɾỉ cố nén cơn đau đớn tột cùng của mẫu thân ta vọng ra từ phòng chính.”

“Ta đã cố gắng trùm chăn lên đầu và bịt tai bằng ngón tay.”

“Nhưng... vẫn có thể nghe thấy nó.”

“Sư phụ, mẫu thân là người cứng cỏi nhất và mạnh mẽ nhất mà ta từng gặp.”

“Vì vậy, ta thực sự không thể tưởng tượng được nỗi đau đó là gì!”

“Sư phụ, là bởi vì đệ tử gặp quá ít người sao? Đệ tử không biết sao? Không đau sao? Mẫu thân không phải là kiên cường sao?”

Cậu bé bật khóc.

Con rắn há to miệng, không biết nên như thế nào trả lời.

“Con à, hãy để mẫu thân con chết đi, để mẫu thân không còn đau khổ nữa.”

“Tốt hơn là cứu sống rồi chịu đựng sự tra tấn vô nhân đạo.”

“Quyết định là của ngươi.”

“Về linh quả, ở đây có rất nhiều, thưa sư phụ.”

...

Ngày hôm sau.

Mưa tạnh.

Nhiệt độ giảm mạnh.

Chu Cửu Âm nằm ở cửa hang và đợi từ sáng sớm.

Cho tới buổi trưa.

Bấy giờ ta mới nghe thấy tiếng chạy quen thuộc từ xa đến gần.

Ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ màu đỏ xuất hiện.

Chu Cửu Âm cười nhạt nói: “Mẫu thân ngươi tỉnh rồi?”

“Ừm.”

Đứa nhỏ dùng sức gật đầu, nhếch miệng cười nói: “Đa tạ sư phụ.”

“Nhân tiện, sư phụ, mẫu thân ta nhờ ta mang cái này cho người.”

Cậu bé đem một chiếc khăn tay bọc kín đặt trước đầu Chu Cửu Âm.

“Hôm nay không chạy núi nữa, về chăm sóc mẫu thân ngươi đi.”

“Sư phụ thật tốt.”

Sau khi cậu bé vui vẻ chạy đi.

Chu Cửu Âm nhắm đồng tử rắn đỏ lại.

Một nhịp tim.

Cơ thể của con rắn to béo lập tức tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Sau vài hơi thở.

Sự rực rỡ đã biến mất.

Chu Cửu Âm biến thành hình người.

Nhặt chiếc khăn tay và tháo bốn góc buộc lại với nhau.

Chu Cửu Âm nhìn thấy một chiếc trâm ngọc lục bảo.

Ngoài ra còn có một tờ giấy viết thư với nét chữ đẹp.

Trong thư, mẹ của cậu bé không đề cập đến bản thân, cậu bé hay Chu Cửu Âm.

Chỉ là miêu tả cặn kẽ quan lễ của nước Ngụy, cũng chính là lễ trưởng thành.

Nam tử nước Ngụy, trước khi vị thành niên buộc tóc mà không đội mũ.

Ở tuổi 20, khi một người đã trưởng thành, phụ thân hoặc người lớn tuổi được kính trọng trong gia đình sẽ đích thân chải tóc và đội cho con chiếc mũ mới.

Đây là quan lễ.

Đó là một khoảnh khắc rất quan trọng trong cuộc sống của bất kỳ người nam nhân nào.

Các quý tộc của nước Ngụy tổ chức quan lễ, hầu hết đều đội mũ.

Mà dân chúng bình dân bởi vì không mua nổi mũ mới, đa số sẽ lấy trâm gỗ, trâm ngọc kém chất lượng thay thế.

Chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trong tay Chu Cửu Âm ấm áp tinh xảo, màu xanh tươi tốt, còn lâu mới có thể so sánh với những sản phẩm thô sơ kém cỏi đó.

“Đây có phải là muốn đem quan lễ của cậu bé cho ta sao?”

Chu Cửu Âm nhẹ nhàng nói.

Đây không phải là một cái chiếc trâm, đây là một trách nhiệm nặng nề.

Giữ chặt trâm ngọc.

Chu Cửu Âm lẩm bẩm: “Ngày mai xuống núi đi ~”

Sáng sớm.

Mặt trời còn chưa lên.

Sương mù bao trùm lên khắp xóm nhỏ.

Liễu Thúy Nhi đã rời giường từ sớm, nàng ngồi trước gương đồng đánh phấn lên chỗ máu bầm tím trên mặt.

Hôm qua thiếu nữ lại bị người chồng là Chung Ly Sơn bạo hành một trận, hắn cướp sạch tiền để mua đậu nành rồi đến sòng bạc vui chơi.

Hôm nay không thể mở tiệm đậu phụ.

“Bụp bụp bụp…”

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

“A Phi à, đợi lát nữa.”

Liễu Thúy Nhi quay đầu hô một tiếng.

Cả trấn nhỏ này, người gõ cửa sân nhẹ nhàng như vậy cũng chỉ có đứa trẻ nhỏ nhà bên.

Sợ gõ mạnh sẽ làm phiền đến người khác.

Liễu Thúy Nhi nhanh chóng tô son điểm phấn nhằm che đi vết bầm tím sau đó rời khỏi phòng chính ra mở cổng sân.

Bên ngoài, đứa trẻ nhỏ ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, nói: “Thúy Nhi tỷ, có thể đi sang nhà ta một chuyến không?”

“Đương nhiên là được! A Phi, sao hôm nay lại vui vẻ như vậy?”

Liễu Thúy Nhi tò mò nói.

“Thúy Nhi tỷ, sư phụ sắp đến nhà ta đó.”



Sau thời gian một nén hương.

Bên trong phòng chính của nhà bên, trước cửa sổ, Liễu Thúy Nhi nhìn thấy đứa trẻ nhỏ đang chăm chú quét rác trong sân.

Quay đầu hỏi nữ nhân nằm trên giường: “Linh Nhi tỷ, vị sư phụ đó của A Phi là người thế nào?”

Giọng nói của nữ nhân êm ái: “Ta cũng không rõ nữa. Chỉ là nghe A Phi nói vị kia tên là Nam Chúc, ẩn cư ở dưới chân núi Bất Chu.”

“Thúy Nhi, người ta là sư phụ của A Phi, lần đầu tiên đến nhà, chúng ta không thể thất lễ.”

Nữ nhân vừa nói vừa tháo vòng ngọc ở cổ tay phải ra.

“Thúy Nhi, cầm vòng tay này đến hiệu cầm đồ bán đi. Lúc trở về thì mua chút rau củ tươi, mua cá, phải mua cả thịt nữa.”

“Mua thêm con gà trống lớn.”

“Đồ ăn hôm nay đành làm phiền ngươi.”

Thúy Nhi ngạc nhiên nói: “Linh Nhi tỷ, chiếc vòng ngọc này là tín vật đính ước Trần đại ca tặng cho ngươi mà.”

“Đây là vật tưởng niệm duy nhất mà Trần đại ca để lại cho ngươi, làm vậy có đáng không?”

Nữ nhân nhẹ giọng nói: “Thúy Nhi, vị kia không phải người ngoài.”

“Là… Sư phụ của con trai ta!”



Mặt trời lên cao đến ba sào.

Đứa trẻ nhỏ lau dọn hết nhà trong nhà ngoài, đi đun một nồi nước nóng rồi chuyển thùng tắm sang chái nhà phía đông, bắt đầu tắm rửa.

Liễu Thúy Nhi đi mua sắm về liền treo bộ quần áo mới của đứa trẻ lên cao.

Thắp một điếu hương xông, đặt lư hương phía dưới bộ quần áo mới.

“Những việc này vốn nên để người là mẹ như ta làm. Thúy Nhi, làm phiền ngươi rồi.”

Nữ nhân nói lời xin lỗi.

“Linh Nhi tỷ, giao tình mười mấy năm của chúng ta, nói những lời này làm gì chứ.”

Liễu Thúy Nhi gấp gọn tất vải nhét vào bên trong đôi giày mới.



Mặt trời lên đến đỉnh.

“Mẹ, Thúy Nhi tỷ, ta đi đón sư phụ đây…”

Đứa trẻ nhỏ ăn mặc chỉnh tề chào hỏi mấy câu, không chần chừ xông ra khỏi cổng.

“Linh Nhi tỷ, ta đi gϊếŧ gà, làm thịt cá…”

“Phiền ngươi!”



Trên con đường cũ, một vị thiếu niên áo trắng như tuyết, dáng người cao ráo đi tới.

Mái tóc đen dày trên đầu bay bay nhẹ nhàng.

Ngay đến cơn gió cũng đang ghen tỵ vẻ tuấn mỹ của hắn.

Đây là lần đầu tiên Chu Cửu Âm xuống núi sau 20 năm xuyên qua thế giới này.

Một ngọn cây cọng cỏ, một tảng đá ven đường đều rất mới lạ đối với hắn.

Xa xa nhìn thấy một chấm đen nho nhỏ đang chạy như bay đến phía bên này.

Khóe miệng Chu Cửu Âm nở nụ cười.

“Sư phụ sư phụ…”

Đứa trẻ nhỏ nhanh chóng chạy đến trước mặt Chu Cửu Âm, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ vui mừng: “Sư phụ, sao người không đợi đồ nhi đi đón người?”

Chu Cửu Âm xoa xoa cái đầu nhỏ của đứa trẻ: “Sư phụ cũng đâu phải kẻ ngốc không biết đường xuống núi.”

“Hơn nữa, sao hôm nay đồ nhi của ta lại đẹp trai như vậy?”

“Sắp đẹp trai hơn sư phụ rồi.”

Đứa trẻ nhỏ nhất thời ngại ngùng.

“Đi thôi, đừng để mẹ ngươi chờ sốt ruột.”



Sau thời gian một nén hương.

Chu Cửu Âm và đứa trẻ nhỏ đi vào tiểu trấn.

Những dãy nhà gạch ngói xanh lục nối tiếp nhau san sát hai bên đường đá xanh, kéo dài đến tận cùng tầm mắt.

Mùi thơm của thức ăn, tiếng rao hàng to rõ, còn có tiếng người trả giá kịch liệt.

Người đông như nêm.

Bốp một tiếng giòn vang.

Một người đàn bà cho nghịch tử một bạt tai rất mạnh.

Đứa trẻ khoảng chừng 6, 7 tuổi lập tức nằm lăn ra đất giãy dụa.

“Kẹo thổi đường, ta muốn!”

“Ta muốn, kẹo thổi đường!”

“Ta muốn, ta muốn, ta muốn!”

Một người đàn ông lưng hùm vai gấu lướt qua Chu Cửu Âm, cắn một miếng bánh bao lớn, bị nóng đến há hốc mồm, vội vàng thở ra một luồng hơi nóng.

Chu Cửu Âm ngửi ngang qua, khẽ nói: “Nhân bánh thịt heo hành tây.”

Cách đó vài bước chân, dưới gốc cây hòe trăm năm tuổi ở lối vào trấn nhỏ, một đám trẻ con và một nam tử toàn thân áo xanh đang ngồi đấy.

Bên cạnh nam tử còn có một con chó vàng lớn đang nằm sấp nghỉ ngơi.

Nam tử áo xanh ăn nói rành mạch lưu loát, một đám trẻ con nghe đến cực kỳ say sưa.

Dường như nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên nam tử áo xanh ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cửu Âm.

Nhan sắc nam tử thua Chu Cửu Âm đến ba phần.

Ba đồng tử đen nhánh như sớn, thâm thúy mà bình tĩnh.

“Trùng đồng?!”

Nhìn thấy hai đồng tử đen nhánh trong hốc mắt trái của nam tử áo xanh thoáng dung hợp lại với nhau, con mắt đỏ thẫm dựng thẳng của Chu Cửu Âm hơi nheo lại.

“Tề tiên sinh!”

Đột nhiên đứa trẻ nhỏ chào một tiếng, đưa cánh tay vẫy chào nam tử áo xanh.

Nam tử nhẹ nhàng gật đầu.

Tiếp tục nói mấy câu văn thơ hoa mỹ với đám trẻ con kia.

Chu Cửu Âm yên lặng không động tĩn, huyễn hóa ra một dải vải trắng quấn qua mắt rắn đỏ thẫm.

“Sư phụ, ta nắm tay người.”

“Không cần, vi sư nhìn được.”

Cảm nhận được lông tơ, lông mao dựng đứng như châm trên da thịt trần trụi, Chu Cửu Âm dò hỏi: “Đồ nhi, vị Tề tiên sinh kia tên gọi là gì?”

“Tiên sinh họ Tề, tên Khánh Tật.”

“Tề Khánh Tật?”

Chu Cửu Âm nhíu mày: “Cái tên này ngụ ý rất tốt.”

“Phải rồi, đồ nhi, trước kia không phải ngươi nói mấy đứa trẻ con trên trấn đã đập chết tươi đàn chó con mà con chó lớn màu vàng của Tề tiên sinh sinh ra sao.”

“Những đứa trẻ đó giờ thế nào rồi?”

Đứa trẻ nhỏ đáp: “Mùa hè năm đó mấy người bọn họ nhảy xuống sông nghịch nước, đều đã chết đuối.”

“Đồ nhi.”

“Sao vậy sư phụ?”

“Nghe lời vi sư, sau này tránh xa cái tên Tề Khánh Tật này ra một chút.”

“Ò…”



Ánh nắng xuyên qua từng ngọn cây in bóng xuống mặt đường.

Đứa trẻ nhỏ dẫn Chu Cửu Âm quẹo vào một đường ngõ nhỏ.

Xa xa, ở trước cổng của một ngôi nhà nằm sâu trong ngõ có một người mặc váy màu xanh lá cây đang đứng đấy, ước chừng là thiếu nữ tuổi đôi mươi.

Đi đến gần, đứa trẻ nhỏ giới thiệu: “Sư phụ, đây là Thúy Nhi tỷ của ta, nhà ở sát vách.”

“Thúy Nhi tỷ, đây là sư phụ ta, Nam Chúc.”

Thiếu nữ hành lễ vạn phúc chào hỏi: “Tiểu nữ là Liễu Thúy Nhi, bái kiến Nam Chúc tiên sinh.”

Chu Cửu Âm chắp tay: “Thường nghe A Phi nói về Thúy Nhi cô nương, mấy năm nay cô nương luôn trông nom ái đồ, Nam Chúc gửi lời cảm ơn.”

“Hàng xóm với nhau giúp đỡ lẫn nhau là chuyện thường tình thôi, tiên sinh quá lời rồi.”

Mẫu thân của đứa trẻ nhỏ nằm liệt giường, điểm ấy Chu Cửu Âm hiểu rõ.

Nữ nhân có thể khiến thiếu nữ lấy thân phận “Nữ chủ nhân” ra nghênh đón mình, hẳn là có cảm tình ràng buộc trong đó, có thể sâu sắc thấy được.

“A Phi, nhà bếp có đồ ăn, ngươi tự mình đi lấy đến chái nhà phía đông ăn đi.”

“Được, Thúy Nhi tỷ.”

“Tiên sinh, mời đi đến phòng chính.”

Tiểu viện hoàng thổ bình thường được quét dọn sạch sẽ.

Góc đông nam mới trồng một cây lê nhưng trong sân lại không có lấy một chiếc lá rụng.

Mấy chỗ trên cửa sổ cũng đều được trang trí bằng giấy hoa gấp cắt cực đẹp.

Có thể thấy được sự khéo tay của nữ chủ nhân.

Dưới sự chỉ dẫn của Liễu Thúy Nhi, Chu Cửu Âm bước vào phòng chính.

Nhìn qua một chút liền nhìn thấy nữ nhân đang ngồi dựa trên giường gỗ.

Chu Cửu Âm chưa bao giờ nhìn thấy một người gầy gò như thế.

Hốc mắt sâu thẳm, tóc đen trên đầu thưa thớt tựa như cỏ khô trong gió lạnh.