Lại một năm tuyết nữa
Trời đất phủ một màn trắng muốt
Một thanh niên bước đi gập ghềnh trong tuyết, khó khăn tiến về phía trước.
Ngẩng đầu nhìn lên, những ngọn núi cao chót vót phía xa như những người khổng lồ sừng sững giữa bầu trời.
“Phù~”
Thanh niên thở ra một hơi trắng xóa, nhanh chóng bị tiêu diệt bởi gió Bắc.
“Nửa tháng rồi~”
Người thanh niên lẩm bẩm, dưới chiếc mũ bông, khuôn mặt thanh tú bị tuyết làm đỏ ửng.
Thanh niên tên là Trần Nghiên Thạch, lần này vào núi để săn bắn.
Năm nay mùa màng bội thu, nếu thắt lưng buộc bụng miễn cưỡng cũng đủ cho Trần Nghiên Thạch sống qua mùa đông lạnh lẽo này.
Nhưng vừa đầu năm, Trần Nghiên Thạch cưới thê tử.
Sau khi lập thu, thê tử mang thai.
Lương thực không đủ ăn là một chuyện.
Bản thân Trần Nghiên Thạch có thể không ăn uống cả năm, nhưng lại không nhẫn tâm nhìn thê tử và đứa con chưa chào đời của mình chịu thiệt thòi.
Đáng tiếc, đã vào núi mười mấy ngày rồi nhưng đừng nói là có thu hoạch, ngay cả bóng dáng của thỏ và những con động vật bé cũng không thấy.
“Tay trắng trở về, còn có mặt mũi nào mà nhìn thê tử chứ?!”
Khép kín chiếc áo khoác rách nát của mình, Trần Nghiên Thạch từng bước từng bước đi về phía ngọn núi phía xa.
......
Hai tiếng sau.
Trần Nghiên Thạch đến dưới một ngọn núi to.
Vừa nhìn một cái liền phát hiện hang động dưới chân núi.
Cửa vào hang động quá lớn, giống như cái miệng đẫm máu của một con thú hoang.
“Có lẽ trong động sẽ có thu hoạch.”
“Cho dù không có, tránh gió tuyết một chút, hồi lại sức, cũng là một chỗ trú chân cực kỳ tốt.”
Cân nhắc một hồi, Trần Nghiên Thạch cẩn thận đi vào hang động.
Sau khi dỡ các trang bị rìu, cung tên và giỏ tên xuống.
Trần Nghiêm Thạch ngồi trên tảng đá quay mặt ra ngoài, từ trong túi lấy ra miếng bánh cứng như đá và bình hô lô nước màu vàng.
Trần Nghiên Thạch đã cả ngày không ăn uống gì, nhưng không nhanh chóng ăn ngồm ngoàm như hổ đói.
Thay vào đó đem chiếc bánh thê tử nướng bỏ vào trong áo bông, dán lên trên ngực.
Ánh mắt hắn dịu dàng nói:: “Linh Nhi, ta nhất định sẽ đem thật nhiều thật nhiều thỏ núi và gà rừng quay về.”
Đợi sau khi bánh đã ủ nóng, lúc này Trần Nghiên Thạch mới ăn từng miếng to.
Sau khi ăn uống no say, Trần Nghiên Thạch định ra ngoài kiếm ít củi.
Đột nhiên một mùi hương lạ bay qua mũi, bay ra khỏi hang động.
“Thứ gì vậy? Thơm quá!”
Trần Nghiêm Thạch bất giác quay người, đi vào trong hang động.
Ánh mắt lấp lánh.
Trần Nghiên Thạch khoác giỏ tên, tay trái cầm cung, tay phải cầm rìu, rón rén đi sâu vào trong hang động.
......
Đá gồ ghề, dây leo rậm rạp.
Trần Nghiên Thạch tập trung tinh thần, không dám có chút sai sót.
Hang động quá lớn, quá sâu.
Đã đi vào rất lâu rất lâu nhưng chưa thấy đáy.
Trong khung cảnh u ám, Trần Nghiêm Thạch chỉ có thể nghe thấy tính tim đập thình thịch và tiếng thở hổn hển dị thường của mình.
“Ừm?!”
Trần Nghiên Thạch đột nhiên dừng bước.
Đường phía trước, vậy mà lại thấp thoáng phát ra ánh sáng màu đỏ.
“Thứ gì đang phát sáng?”
Lòng hiếu kỳ đã khiến Trần Nghiên Thạch bước nhanh hơn.
Đi qua một ngã rẽ.
Phía trước đột nhiên mở ra.
Nhìn thấy đống quả chất đầy như núi, số lượng đếm không xuể, to nhỏ bằng nắm tay trẻ con, tỏa ra mùi thơm nồng nàn, phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, Trần Nghiên Thạch vô cùng kinh ngạc.
“Đây là... tiên quả sao?”
Trần Nghiên Thạch ngây ra một hồi lâu.
Sau khi định thần lại, lao vào núi quả.
Một tay vơ được mấy quả, trực tiếp bỏ vào miệng.
Rồm rộp rồm rộp.
Vang lên tiếng nhai rất to.
“Thơm quá, ngon quá… ngon quá đi!”
Nước quả bắn tung tóe, Trần Nghiên Thạch đã ăn vô cùng vui vẻ.
Quả vào cổ họng, cơ thể đang cứng đơ vì lạnh đột nhiên trở nên ấm áp.
Quả này nối tiếp quả kia, Trần Nghiên Thạch dường như ăn không biết no.
“Lời của Tề tiên sinh là thật, thế gian thật sự có tiên tích, tiên duyên.”
“Đây là tiên duyên của Trần Nghiên Thạch ta!”
Trần Nghiên Thạch với đôi má phồng ra, kích động ôm mười mấy quả vào lòng.
Vừa hay hành động này đã động đến nền móng của núi quả.
Núi quả vừa động, vô số quả lăn xuống như thác lũ.
Sâu dưới núi quả, lộ ra một cái đầu rắn khổng lồ.
“Xì~”
Trong tiếng thở hổn hển, Trần Nghiêm Thạch giống như con chim nhỏ sợ hãi, vội vàng lăn lộn bò ra xa ngọn núi quả.
Đợi sau khi chạy ra được một đoạn xa, thanh niên mới sụp xuống đất, thở lấy thở để.
Cánh tay đặt trên mặt đất run run không thể kiểm soát.
Đũng quần hơi nóng, đột nhiên mất khống chế.
Phải mất hội hồi lâu Trần Nghiên Thạch mới có thể bình tĩnh lại.
Lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán, sợ hãi nói:: “Một con rắn thật lớn!”
Xem xét một chút.
Trần Nghiên Thạch không hề tháo chạy, mà quay trở lại, lại đi đến trước núi quả.
Núi quả đổ sập, lộ ra một cái đầu rắn khổng lồ.
Mọi nơi đều được bao phủ bởi lớp vảy rắn màu đỏ dày đặc, nhìn từ xa trông giống như một ngọn lửa.
“Lớn quá!”
Nhìn diện mạo từ đầu rắn.
Trần Nghiên Thạch dự đoán, con trăn này ít nhất cũng phải dài tám chín mét.
“Mỗi chỗ trên thân rắn đều vô cùng bổ dưỡng cho thê tử.”
“Gϊếŧ nó, cả nhà ta sẽ không còn sợ mùa đông lạnh lẽo.”
“Cho dù ngày ăn hai bữa thịt, chắc hai ba tháng cũng khó mà ăn hết được.”
Trần Nghiên Thạch đã động dã tâm.
“Con trăn này, có lẽ là đang trong thời gian ngủ đông, tính uy hϊếp cũng giảm nhiều.”
So với việc giống như một con ruồi không đầu, không mục tiêu đi tìm tung tích của những con thỏ, gà rừng.
Chi bằng mạo hiểm, làm một trận lớn.
Không có gan sao có thu hoạch.
Nuốt một ngụm nước, Trần Nghiên Thạch nhặt rìu lên.
Rón rén bước tới trước đầu rắn.
Tìm kiếm một hồi.
Giơ cao cánh tay.
Nhẫn tâm chém xuống.
“Cheng~”
Trong âm thanh sắc lẹm của sắt và vàng va chạm, nơi tiếp xúc của rìu và vảy rắn phát ra những tia lửa rực rỡ.
Một tiếng vυ't.
Lưỡi rìu trực tiếp bị bẻ gãy, một lưỡi rìu gãy bay ra với âm thanh sắc lẹm cắm vào vách động.
Lưỡi rìu rời tay.
Trần Nghiên Thạch nửa người tê liệt vì cú sốc, đứng không vững, bị lăn xuống núi quả.
“Xì~”