Một Con Rắn Như Ta, Dạy Ra Một Đám Ma Đầu Hợp Lý Chứ

Chương 6: Thiên Tôn Đạo Giáo Và Ngọc Hoàng Đại Đế

Trầm tư một lúc lâu, Chu Cửu Âm vẫn không thể hiểu vì lý do gì.

Mắt rắn có chút nheo lại.

Chu Cửu Âm chậm rãi duỗi đuôi rắn ra đưa tới gần kiếm đá.

Muốn thử xem kiếm đá khi không có chủ nhân điều khiển thì có thể phát ra uy lực hay không.



“Keng…”

Đuôi rắn vừa chạm nhẹ, kiếm đá phát ra tiếng vang giòn giã.

Không để Chu Cửu Âm kịp phản ứng.

Nháy mắt sau đó, nổi lên một tiếng ầm vang dội long trời lở đất.

Giống như tiếng gầm của cổ thú hoang dã muốn phá vỡ Tinh Đấu.

kiếm đá khẽ rung lên như muốn nổi lên ý định sát phạt.

Giống như một quả bom hạt nhân bị kích nổ.

Kiếm khí cuồn cuộn trào sôi mãnh liệt.

Gió kiếm đáng sợ trong nháy mắt đánh bay Chu Cửu Âm.

Vảy rắn đỏ thẫm kiên cố không thể phá vỡ bị cạo ra từng lớp từng lớp, hàng tỷ tia lửa phát ra trong tiếng vang leng keng.

Máu thịt, xương cốt nhanh chóng tan nát trước kiếm khí.

Chu Cửu Âm gãy thành vài đoạn.

Đầu rắn be bét máu thịt, cũng không biết đã bay ra ngoài bao xa.

Trời đất quay cuồng rất lâu rất lâu mới rơi xuống nền đất tuyết phát ra bịch một tiếng.



‘Số ngày tự do: Đếm ngược 03:25:47’.

Chỉ còn hơn một tiếng rưỡi nữa là đến kỳ nghỉ.

Chu Cửu Âm từ từ tỉnh lại.

Lúc này gió tuyết đã ngừng.

Khắp nơi một mảnh yên ắng tĩnh mịch.

Trăng lên giữa trời, bức màn nhung đen thêu dệt đầy những ngôi sao sáng rực rỡ.

“Ta lại hôn mê hơn sáu canh giờ!”

Chu Cửu Âm khẽ xê dịch đầu rắn còn đang đầm đìa máu me.

“Phì…”

Đau đớn kịch liệt, Chu Cửu Âm không khỏi hít sâu một hơi.

“Chỉ còn một cái đầu rắn tơi tả, làm sao mà ta quay về được?”

May mà chân thân Chúc Long là bất lão bất tử bất diệt, nếu không Chu Cửu Âm đã sớm bị kiếm khí chém chết rồi.

“Không hổ là đế kiếm, cho dù không có chủ nhân huy động thì cũng đáng sợ như thế!”

“Xem ra ba thần khí còn lại là thiên đao, chuông đen và tháp nhỏ cũng đáng sợ giống như kiếm đá vậy!”

“Ta…đã định phải chịu trấn áp vĩnh viễn sao?”

“Chết tiệt, ta thật không can tâm!”

Đồng tử đỏ thẫm dựng thẳng đứng nhìn lên dải ngân hà rực sáng xuyên qua đêm dài.

Chu Cửu Âm nhỏ bé không bằng, khẽ thở dài một hơi.



‘Số ngày tự do: Đếm ngược 00:01:51’.

Kỳ nghỉ, chỉ còn lại hai phút đồng hồ nữa.

Chu Cửu Âm trầm tư một hồi, miệng rắn khó khăn mở ra.

Hung hăng nuốt một ngụm tuyết lớn.

“10, 9, 8…”

“3, 2, 1…”

Đếm ngược nhanh chóng kết thúc.

Đột nhiên Chu Cửu Âm cảm nhận được một lực hút vô cùng đáng sợ từ phía sau truyền đến.

Đầu rắn be bét máu thịt lập tức lui xuống như một luồng sáng.

Tất cả trong trời đất, thậm chí là chòm sao trên bầu trời đêm đều bị lôi kéo thành những dải ánh sáng mỏng.

Sau hai ba hơi thở, một tiếng bịch vang lên trầm thấp.

Đầu rắn rơi xuống đất.

Chu Cửu Âm ọe một tiếng rồi nôn đầy ra đất.

Cảm giác chóng mặt mạnh liệt chưa từng có.

Sau một hồi lâu bình phục, Chu Cửu Âm mới nhìn khắp bốn phía xung quanh.

Nhánh cây đằng cổ quen thuộc.

Vẫn là chỗ hang động kia.



Thời gian trôi đi bỏ lại người, anh đào đã đỏ, chuối tiêu đã xanh.

Bất tri bất giác, mùa xuân đến rồi, vạn vật hồi sinh.

Thân rắn đã khôi phục dài đến một mét, Chu Cửu Âm nằm ở cửa động uể oải phơi nắng.

Hóa Hình quả bị hắn ăn sạch sẽ vào năm ngoái, nay lại nảy sinh chồi non trên cành cây đằng cổ.

Ngày đêm cứ thế luân phiên nhau, thời gian đến rồi trôi đi.

Khí hậu dần dần nóng bức, mùa hè đến rồi.

Chu Cửu Âm vẫn như thế, nằm ở cửa động đếm xem trên cây đào lớn có bao nhiêu chiếc lá.

“2331, 2332,...”

“3179, 3180,... Đến bao nhiêu rồi?”

“Mẹ kiếp!”

“Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc…”

Hai tháng sau.

Chu Cửu Âm đếm rõ ràng.

Cây đào lớn có tổng cộng 8691 chiếc lá.

Tiếp theo bắt đầu đếm Tiểu Tam Nhi.



Chu Cửu Âm vẫn không đếm xem Tiểu Tam Nhi có tất cả bao nhiêu chiếc lá.

Không phải hắn thiếu kiên nhẫn mà bởi vì mùa thu đến rồi, lá cây đã bắt đầu rụng xuống.

Một năm nay Chu Cửu Âm vẫn chưa thể ăn quả đào từ Đào Đại và Tiểu Tam Nhi.

Trong lúc ngẩn ngơ.

Mùa đông đến rồi.

Hóa Hình quả khắp động bị Chu Cửu Âm cắn hái sạch sẽ không còn một mảnh.

Chất thành từng đống quả cao như núi.

Thân rắn khôi phục dài hơn ba mét, nằm trên núi quả chìm vào giấc ngủ say.

Lúc mơ mơ màng màng, tiếng máy móc hệ thống lạnh lẽo như băng vang lên trong đầu.

‘Ting… phát hiên kí chủ đã bị trấn áp một năm, tặng một ngày tự do, có thể tích lũy’.

‘Số ngày tự do: Một ngày (mười hai canh giờ)’.

Chu Cửu Âm không có vui vẻ gì trong kỳ nghỉ đầu tiên.

Nội tâm hắn như biển chết, không có một chút gợn sóng.

Lựa chọn tiếp tục ngủ đông.



Vào năm thứ ba sau khi xuyên qua thế giới này, Chu Cửu Âm vẫn như vậy, mùa xuân ngắm sông núi, mùa hè ngắm núi sông, mùa thu lại ngắm sông núi, còn mùa đông thì ngủ.

Thân thể bị kiếm đá làm trọng thương sớm đã khôi phục lại như trước.

Năm thứ tư, Chu Cửu Âm vẫn như cũ, ban ngày nhìn giang sơn, ban đêm đếm sao trời.

Một năm này, thân rắn của hắn dài ra đến sáu mét.



Năm thứ tám, thân rắn dài đến tám mét.

Vảy rắn đỏ thẫm giống như lửa đỏ cháy hừng hực.

Phần dày nhất của thân rắn gần giống như miệng của một cái bát.

Có thể coi là trăn.

Năm thứ chín.

Bởi vì mỗi năm lại càn quét một lượt, Hóa Hình quả lúc này thực sự đã chất đầy thành núi lớn.

Chu Cửu Âm phòng thủ nghiêm ngặt, quyết không để cho mấy con chuột bạch trộm đi dù là một quả.

Năm thứ mười.

Mùa đông.

Trong một hôm Chu Cửu Âm đang ngủ đông, đột nhiên trong đầu vang lên ấm thanh của hệ thống.

‘Ting… phát hiện người hữu duyên, hệ thống trả về sư đồ đã mở’.

‘Ting… phát hiện người hữu duyên đang đến gần kí chủ, hãy kiên nhẫn chờ đợi’.

‘Người hữu duyên đã tới gần, mời kí chủ lập tức thu đồ đệ’.