Hiểu Nhi cũng đi theo.
Quả nhiên, l*иg sắt thiếu một con gà rừng và một con thỏ hoang, Cảnh Hạo mếu máo khóc. Hắn vừa mới hái chút cỏ dại và rau dại trên đường trở về, định về thì chúng nó ăn, Cảnh Duệ tuy tức giận nhưng vẫn sờ đầu Cảnh Hạo: “Đừng khóc, bây giờ chúng ta đi lấy lại đồ thuộc về chúng ta.”
Thẩm Thừa Diệu cũng bất đắc dĩ, mấy đứa nhỏ tối hôm qua nói muốn nuôi gà rừng và thỏ hoang, đối với tẩu tử nhà mình thích chiếm tiện nghi, da mặt dày thì hắn không thể đối phó lại, chỉ có thể an ủi các con: “Bỏ đi, lần sau lên núi cha lại bắt thêm mấy con về.”
Hiểu Nhi không ủng hộ hành vi dung túng như này, nếu cứ bỏ qua nhiều lần như vậy, thì chỉ càng làm người ta tồi tệ hơn, nàng ghét nhất là người không hỏi mà lấy, hừ, dám trộm đồ của nhà nàng thì phải gánh vác hậu quả.
Thế giới này có một số người, lấy cớ là người thân, cảm thấy đồ của huynh đệ là của mình nhưng đồ của mình lại là của mình, lấy đồ của người khác còn nhanh hơn đồ của mình. Không biết là trên đời này, ngoại trừ bản thân thì không ai nợ ngươi, người khác cho ngươi là vì tình cảm, không cho ngươi thì cũng không thể bắt bẻ. Mà nhiều khi, người không để ý đến vật ngoài thân, mà chỉ quan tâm đến tình cảm tôn trọng, mà chưa hỏi đã lấy thì chính là không tôn trọng người khác.
Hiểu Nhi giữ chặt hai người: “Hạo Nhi, nhà chúng ta bị trộm, đệ đi sân phơi lúa tìm nương về, thuận tiện nói trong nhà bị trộm, nói lớn tiếng chút!”
Cảnh Hạo đồng ý, dùng tay áo lau nước mắt, chạy ra ngoài, Thẩm Thừa Diệu muốn ngăn nhưng không kịp. Làm ầm ĩ thì mọi người đều biết, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh trong nhà: “Hiểu Nhi, mọi người đều là người một nhà, không cần phải như vậy, nếu nói ra cũng rất mất mặt.”
“Cha, chúng ta đã phân gia, không phải người một nhà, người khác còn muốn bán con đi, mất mặt cũng không phải người nhà chúng ta. Hơn nữa có nói là người trong nhà trộm đâu. Quan trọng nhất là cha coi như chuyện mày chưa xảy ra, đó là dung túng người khác tái phạm. Có khi dung túng nhiều quá, người ta cảm thấy đồ nhà mình là đồ của họ, về sau người ta lấy đi đất đai và bạc nói là của nhà hắn, vậy cha có cho hay không. Hơn nữa, bây giờ như thế, nếu để đại đường ca học theo như vậy, thế thì không phải là chọc phiền toái cho đại ca và Hạo Nhi sao? Làm sai nên chịu giáo huấn, ăn đánh để nhớ lâu hơn.” Hiểu Nhi nghe xong cũng biết Thẩm Thừa Diệu biết ai trộm đồ của nhà nàng.
“Không đến mức đó đi.” Thẩm Thừa Diệu cảm thấy Hiểu Nhi phóng đại, nhưng cũng không kiên trì phản đối, có những thứ mất cũng chẳng sao, nhưng lại ảnh hưởng đến con cái của mình thì hắn cũng sẽ không thỏa hiệp.
Hiểu Nhi cũng không thấy là mình nói chuyện khoa trương, một ổ kiến cũng có thể làm vỡ đê dài ngàn dặm, cái ác tích lũy lâu dần sẽ gϊếŧ chết tình thân! Nhưng nhất thời không thể thay đổi được suy nghĩ của ông, vết sẹo lành liền quên đau, chỉ mong người cha tình tình mềm mỏng này đừng kéo chân nàng lại là được.
“Ca, chúng ta vào nhà nhìn xem còn mất cái gì hay không.” Hai người mặc kệ Thẩm Thừa Diệu, về phòng.
Thẩm Thừa Diệu gãi đầu, mấy đứa nhỏ này hình như đang tức giận hắn, hắn cảm thấy mình vô tội, nhưng cũng đi theo.
Hai người kiểm tra lại đồ trong phòng từng chút một, thấy trong phòng không có dấu vết bị người ta đào bới, cũng không thiếu đồ, mới yên lòng.