“Cha, vì sao cha không hỏi chúng con kiếm lời bao nhiêu tiền? Cha chẳng thú vị gì cả!” Cảnh Hạo không vui, cha hắn một chút cũng không thú vị.
“Ha ha, ta không hỏi, ngươi có thể không nói sao! Vậy thì cuối cùng kiếm được bao nhiêu tiền lời?” Thẩm Thừa Diệu bị chính con trai mình chọc cười.
Hiểu Nhi đến gần Thẩm Thừa Diệu nói nhỏ bên tai một con số.
“Cái gì, mười một……” Thẩm Thừa Diệu không nhịn được kêu lên.
Hiểu Nhi nhanh tay che miệng cha lại, nhỏ giọng nói: “Cha, tiền tài không được để lộ ra bên ngoài.”
Thẩm Thừa Diệu cũng nhận ra mình hơi lớn tiếng, vội gật đầu tỏ vẻ đã biết. Mà hắn cũng không dám hỏi thêm nữa, chỉ muốn nhanh chân về nhà.
Hiểu Nhi định đi tiệm tạp hóa mua bình ủ rượu, Thẩm Thừa Diệu lại nói mai đi lên trấn trên mua, bây giờ về nhà trước đã. Hắn lo lắng mấy đứa nhỏ bán đồ được nhiều bạc như vậy bị người khác để ý, bây giờ đường về nhà là lúc nhiều người nhất, tương đối an toàn.
Hiểu Nhi cũng không kiên trì nữa, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Đến cửa huyện, lại thấy Thẩm Tử Hiên và Lê Triết Vĩ đang chuẩn bị thuê xe ngựa về nhà, nhìn thấy xe bò nhà bọn họ, cũng không ghét bỏ mà lên xe bò cùng bọn họ trở về.
Lê Triết Vĩ ngồi trên xe bò không có cảm giác gì gọi là không thích ứng, tựa như xe bò chính là bảo mã (BMW).
“Các ngươi đến huyện thành làm gì?”
“Chúng ta hái được ít đặc sản trên núi, hôm nay phiên chợ nên tới đây bán lấy tiền.” Cảnh Duệ đưa cho hắn một cái mũ rơm, bây giờ mặt trời còn đang gay gắt, mà xe bò này là lại không có mái.
“Ồ? Đặc sản trên núi gì?” Hắn đưa tay nhận mũ, rất tự nhiên mà đội trên đầu, thật lâu không săn thú, hắn cũng muốn lên núi chơi.
“Hạt dẻ và thảo dược còn có một ít trái cây.”
“Mấy thứ này có thể đáng bao nhiêu tiền, tại sao không săn hươu sao, hồ ly hay gì đó.”
Hiểu Nhi bất đắc dĩ, hươu sao, hồ ly nàng cũng muốn, nhưng lên núi ba lần cũng chưa nhìn thấy bóng dáng chúng nó đâu.
“Cái gì không đáng giá, chúng ta bán được mười mấy lượng bạc đó!” Cảnh Hạo nghe xong bất mãn.
Hiểu Nhi trong lòng không nhịn được trợn tròn mắt, hai cha con này quả là cha con ruột, Cảnh Hạo có khi rất thông minh, sao lại tự nhiên lại đứt dây thần kinh nào rồi, bán được bao nhiêu tiền cũng nói rõ to? Ngươi xung quanh đều nhìn lại.
Cảnh Hạo thấy những người khác đều nhìn lại đây, cũng biết mình nói quá lớn, vẻ mặt hơi chột dạ.
Lê Triết Vĩ không thấy mười mấy lượng bạc là nhiều, chỉ cho rằng bọn họ hái được thảo dược tương đối đáng giá.
“Tử Hiên, ngươi đã lên núi bao giờ chưa? Ngày mai chúng ta cũng lên núi chơi đi. Thuận tiện bắt chút con mồi đến nhà tam thúc làm khách.”
“Lê công tử quá khách khí, cứ tới nhà của ta là được không cần mang thêm đồ.”
“Ta cũng nhớ trù nghệ của tam thẩm và Hiểu Nhi, bắt chút con mồi vừa lúc đỡ thèm. Hiểu Nhi ngươi làm cho ta ít mồi câu, lần trước chỉ có một túi dùng được.”
……
Mấy người nói nói cười cười trên đường trở về.
Trở lại thôn, Thẩm Thừa Diệu đưa Thẩm Tử Hiên bọn họ về nhà, sau đó mới về nhà mình, mấy người vừa đến sân đã ngửi được mùi canh gà đặc trưng từ phòng bếp đông sương phòng bay ra. Trái tim Hiểu Nhi lộp bộp, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu, hai huynh đệ hẳn là cũng cảm giác được, nhanh chân hướng về hậu viện nhà mình mà chạy.