Sáng sớm hôm sau, theo như lịch trình Hồng Ngọc sẽ đến trung tâm kim cương kim ICU để thăm quan, nhưng cô lại đổi gió đến Đại học Công nghệ Thông tin Quốc gia tham dự lễ tốt nghiệp của mình. Việc này khiến cô bị Lục Phi giáo huấn một phen.
Hồng Ngọc tốt nghiệp chuyên ngành An ninh mạng loại giỏi. Cô là một sinh viên ưu tú, đạt thành tích tốt trong mỗi dự án của trường. Làm việc trong tổ chức Trịnh gia, nhiệm vụ của cô là quản lý an ninh mạng với tất cả các giao dịch từ Trịnh gia đến các phái chủ lực và các tổ chức ngầm khét tiếng trong giới kinh tế.
Học an ninh mạng là thế, nhưng Hồng Ngọc lại là một hacker có tiếng tấn công mạng lưới an ninh mạng của tổ chức nào thì tổ chức đó sẽ sập và rơi vào khủng hoảng trầm trọng.
Không muốn nghe chất vấn từ Lục Phi, cô phóng xe như hung thần đến trường, khiến anh chàng bám theo sau muốn ná thở.
"Hi girl, tớ đợi cậu nãy giờ!" Cô bạn tên Phi Yến vui vẻ chạy tới chỗ Hồng Ngọc. Chỉ cần thấy con xe mui trần màu xám Audi đó cũng nhận ra được cô nàng rồi.
Ngay khi Phi Yến tới chỗ Hồng Ngọc, đằng xa vọng lên tiếng chào hỏi của những anh chàng thiếu gia với ngoại hình sáng lạn, ăn mặc chất chơi đi tới.
Mấy anh chàng đó đi tới cũng trầm trồ một phen khi thấy siêu xe Hồng Ngọc lái đến đây. Mọi sự chú ý đều đổ dồn về người con gái lái chiếc xe bạc tỷ này.
"Này Phi Yến, em có cô bạn xinh nhỉ, giới thiệu cho tụi anh làm quen đi."
Phi Yến cau mày không muốn Hồng Ngọc dính líu đến những tên nhà giàu này xíu nào. Cô quay sang Hồng Ngọc ý bảo cô lái xe đi đi, thì lại thấy cô nàng đang ôm laptop gõ cành cạch gì đó rất nhanh, tai đeo Airpods. Phi Yến cạn lời.
"Lập trình nữa đó à?"
Hồng Ngọc không hồi đáp vì đang giải quyết rắc rối hệ thống an ninh mạng của tòa nhà Chọc Trời khi có kẻ tấn công.
Lục Phi dừng xe phía bên kia đường, vội vã chạy tới định mắng Hồng Ngọc một trận, nhưng thấy cô đang tập trung giải quyết vấn đề cũng hiểu việc gì đang xảy ra.
"Thiết lập thành công."
Thông báo hiện lên trên màn hình máy tính.
"Là một nhóm chuyên gia máy tính của CL tấn công." Hồng Ngọc nói rồi tháo Airpods xuống: "Bọn chúng muốn thâu tóm thông tin mật kế hoạch sắp tới của tổ chức."
"Anh cũng nhận được thông tin rồi. Giải quyết ok là được."
Nói xong Lục Phi chuyển sang mắng Hồng Ngọc: "Thiết nghĩ nên cấm em lái xe thôi. Ai như em lái xe phóng như ma đuổi vậy."
Mặc kệ Lục Phi cằn nhằn, Hồng Ngọc mở cửa xe đi xuống, thản nhiên đi qua mặt Lục Phi nhưng bị anh giữ lại lấy cái túi xách cô đang mang.
Hồng Ngọc nhíu mày nhìn Lục Phi lục lọi cái túi của mình chỉ để lấy chìa khóa xe.
"Tạm thời anh sẽ không để em lái xe nữa, đi đâu làm gì anh cho người đón em."
Hồng Ngọc kiểu, ok anh muốn làm gì thì làm, bà đây không quan tâm! Sau đó, cô cứ thế thong thả đi như chẳng có gì cản được mình vừa hiên ngang vừa lạnh lùng kiêu hãnh.
Thái độ bất mãn của Hồng Ngọc làm Lục Phi nghẹn lời.
Dự lễ tốt nghiệp, chụp vài tấm hình có lệ sau đó Hồng Ngọc bắt xe đi đến trung tâm kim cương ICU đắt địa nhất thủ đô khám phá một phen.
Lúc Hồng Ngọc đang đứng ngắm một viên kim cương tím định bụng sẽ mua nó, đằng sau bỗng truyền đến giọng nói trầm khàn.
"Công chúa của ba tôi đây mà!"
Hồng Ngọc theo bản năng quay ra sau, thấy Trịnh Khải đang đi tới. Anh ta mặc một bộ vest đen sang trọng, toát lên khí chất một người tài phiệt. Anh ta đứng kế bên Hồng Ngọc vừa quan sát viên kim cương tím trong tủ kính, vừa nói chuyện với cô: "Lục Phi bảo công chúa bướng bỉnh lắm nên thu xe không cho chạy đúng không?."
Hồng Ngọc không ngó ngàng gì đến Trịnh Khải, lạnh nhạt nói: "Tôi lái ác quá thôi."
Trịnh Khải khẽ cười, nụ cười của anh ta cũng thuộc dạng quyến rũ chết người, khiến những cô gái đi qua cũng phải mê mệt tới bắt chuyện.
Mặc kệ những cô nàng chân dài, quyến rũ, xinh đẹp kia, Trịnh Khải vẫn luôn dõi theo cử chỉ quan sát viên kim cương của cô em gái mà trong mắt anh ta coi là công chúa hoa lê tuyết.
Vẫn là thái độ lạnh lùng, không quan tâm đến sự có mặt của người đối diện, Trịnh Khải trong lòng bứt rứt: "Đừng coi thường tôi như vậy chứ? Dù gì cũng cùng trong tổ chức mà."
Hồng Ngọc lúc này mới chịu đưa mắt hờ hững nhìn Trịnh Khải. Vẫn là vẻ mặt bình thản đó, Hồng Ngọc buông một lời làm cho Trịnh Khải á khẩu.
"Con mắt nào của anh thấy tôi coi thường anh vậy?"
"Thì… bây giờ…"
"Không thấy tôi đang quan sát viên kim cương này sao?"
Trịnh Khải cạn lời.
"Thưa cô, chúng tôi đã hoàn tất thủ tục thanh toán cho đơn hàng trang sức cô đã chọn."
Hồng Ngọc vui vẻ nhận lấy món đồ cô đã mua.
"Này công chúa giúp anh phi vụ thông hàng qua cảng Ocean Marina được không?" Trịnh Khải thấy cô chuẩn bị rời đi nên vội lên tiếng nói thẳng không vòng vo.
Hồng Ngọc nhún vai, suy nghĩ một lát. Trịnh Khải bất giác hồi hộp ngang sương.
"Tôi muốn con xe Porsche phiên bản mới nhất năm nay."
Lời cô thốt ra khiến Trịnh Khải kinh ngạc một phần, cười vài tiếng.
"Em đam mê xe thế à?"
Hồng Ngọc thản nhiên đáp lời: "Tôi thích, có ý kiến gì không?"
"Ok… Ok… Chuyện nhỏ!" Trịnh Khải chẳng thể ngờ cô em có vẻ thanh thuần như thiên thần thế này là bà hoàng đam mê tốc độ, mê xe bạc tỷ như vậy.
"Còn muốn gì nữa không để đáp ứng?" Trịnh Khải nhướng mày.
Hồng Ngọc lắc đầu: "Không."
Dứt lời, cô đi một cách hiên ngang. Vừa đi được mấy bước ra khỏi sảnh để bắt xe, thì đột nhiên có một người đàn ông che mặt chạy ngang qua và rồi chiếc túi trên tay Hồng Ngọc bị giật đi mất.
Ăn trộm ư! Dám cướp đồ của bà, mi tới số rồi.
Hồng Ngọc tháo chiếc giày cao gót ở chân phải, nhắm một cách chuẩn xác, sau đó ném chiếc giày bay thẳng về hướng tên trộm một cách vô tình.
Tên trộm bị chiếc giày ném trúng đầu đau điếng, tay chạm gáy chảy máu be bét. Đi ăn trộm nhưng không coi ngày, hắn còn xui gặp ngay Trịnh Khải làm cho một cú đá vào người nằm sõng soài dưới nền đất không thốt nổi lời nào.
"Công chúa đỉnh thế!" Trịnh Khải vừa khen ngợi vừa cầm chiếc giày đem lại cho Hồng Ngọc, nhưng cô lại đi cà nhắc lướt qua mặt Trịnh Khải tới chỗ tên trộm mắng: "Phong cách ăn trộm lạ đời vậy. Cần phải học hỏi nhiều vào thì mới làm nên cơm cháo được. Anh có thấy chỗ này lực lượng an ninh quá trời không, chỉ cần tôi la lên, anh đủ bị tóm rồi."
Nghe Hồng Ngọc nói vậy, Trịnh Khải bật cười, tên trộm như trôi vào sa mạc lời, không nghĩ cô lại thốt ra lời vớ vẩn như vậy, định làm trò hề cho người ta coi hay gì?
Hồng Ngọc rút ra cái khăn trắng trong túi áo đưa cho tên trộm, lẫn tiền mặt bỏ vào tay hắn rồi bảo: "Phí bồi thường."
Nói xong, cô lấy lại cái túi bị trộm rồi đứng dậy một cách bình thản khiến tên trộm ngơ ngác toàn tập.
Trịnh Khải nhìn tình huống trước mặt không khỏi buồn cười bởi cái cách xử lý chẳng giống ai của cô.
"Em cũng rủ lòng thương quá đáng ha?"
Anh ta cười đùa. Như thế là rủ lòng thương ư? Cô chỉ thấy tên trộm vừa rồi tay non quá thôi.
Hồng Ngọc lại nhún vai, cúi người mang nốt chiếc giày còn lại vào chân rồi rời đi.
Trịnh Khải nhếch khóe môi, lắc đầu bất lực.
Hoàn thành các kế hoạch trong ngày, đến tối, Lục Phi dù không uống rượu nhưng vẫn say trước người con gái đó, Hồng Ngọc ban ngày ăn mặc rất nhẹ nhàng như ngọc nữ, còn khi màn đêm buông xuống cô lại trở nên quyến rũ với những bộ cánh khá mát mẻ nhưng không quá đà vẫn thể hiện được khí chất sang chảnh. Như người khác thì sẽ phiêu theo nhạc trên sàn nhảy còn cô chỉ ngồi ở quầy pha chế thưởng thức ly cocktail, ăn nho hảo hạng, cherry nhập khẩu, khô bò vắt chanh khoái khẩu với dáng vẻ rất bình thản, chẳng quan tâm đến những gì xung quanh.
Lục Phi đi tới bắt chuyện với Hồng Ngọc nhưng vì có điện thoại nên phải ra ngoài để nghe.
"Này, kêu cô bạn thân của em ra quẩy với tụi anh đi."
Phi Yến nghe nam thanh niên tóc nhuộm tím than bên cạnh ngỏ ý rủ rê, lắc đầu cười bảo: "Cô ấy không thích đâu."
"Ôi giời, tới bar không quẩy còn gì vui." Một người khác trong đám con nhà giàu lên tiếng.
Phi Yến lườm mắt đi chỗ khác, chán chẳng muốn nói.
"Năn nỉ cũng không được à?" Đám thanh niên vẫn không từ bỏ.
Phi Yến thẳng thừng: "Không!"
Thấy không còn hứng thú nữa, Phi Yến đi lại chỗ Hồng Ngọc để ngồi, nào ngờ lại bị đám người này không cho đi, còn bị chèn ép trêu ghẹo.
"Con bé đó thế nào? Trừ công chúa nhà tao ra."
Ở quầy pha chế đằng kia, Trịnh Khải hất cằm về hướng Phi Yến, nói với Tony Lê.
Tony Lê tỏ vẻ không ưng mắt, chỉ để ý đến cô nàng đẹp tựa AI kia thôi. Nhận thấy bọn công tử nhà giàu kia đang muốn gây chuyện với Phi Yến để gây sự chú ý của Hồng Ngọc, Tony Lê ức chế rời khỏi quầy.
"Đừng gây chuyện, có vị khách đặc biệt ở đây." Thiện Du nhíu mày nhắc nhở.
Tony Lê đành nén cơn nhịn xuống, khó chịu thôi rồi.
"Nào, Phi Yến nể mặt bọn này chút đi, một uống rượu hai đi với tụi này một đêm."
Không muốn rước phiền phức vô người, Phi Yến nghiến răng cầm lấy ly rượu một cách gượng ép. Đám người này thấy cô cầm ly rượu liền nhếch khóe môi đắc ý.
"Ôi, bất cẩn quá rồi." Phi Yến còn chưa kịp đưa ly rượu lên môi đã bị đổ ra đầy sàn.
Phi Yến vội nắm lấy cánh tay Hồng Ngọc đỡ cô đứng vững lại: "Cẩn thận."
Hồng Ngọc cười như không cười: "Xin lỗi đã làm đổ ly rượu của các anh."
Đám người nam thanh niên đó thấy Hồng Ngọc liền bị mê mẩn, nhìn nhau cười cười: "À không vấn đề gì đâu."
Một tên đàn ông trong số đó chủ động mời Hồng Ngọc ly rượu vang đỏ, còn nở nụ cười gian tà.
"Nếu là bạn của Phi Yến, có thể uống ly rượu làm quen được không?"
Hồng Ngọc cầm lấy ly rượu chẳng do dự mà nốc cạn như uống nước lọc.
"Gì vậy trời, sao có tùy tiện uống như vậy?" Thấy Hồng Ngọc tu hết một hơi rượu, Tony Lê không nhịn được nữa buộc mình đứng dậy đi tới. Trịnh Hải và Thiện Du cũng theo lại.
"Cô đúng là ngốc thật mà." Một giọng nói trầm khàn truyền tới.
Hồng Ngọc giật mình quay lại nhận ra cái người cô đã cứu trước đó là Tony Lê. Cô thản nhiên cầm lấy ly rượu rỗng, phun ngụm rượu đã uống vừa rồi ra, nhăn nhíu mày bảo: "Rượu dở tệ."
Hành động của cô khiến mấy tên đàn ông xung quanh khựng người.
Trịnh Khải đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người nhà giàu này: "Các cậu đang động đến công chúa Trịnh gia đấy."
Hồng Ngọc cau mày, có khoa trương quá không vậy?
Nghe bốn từ "Công chúa Trịnh gia" từ Trịnh Khải mấy tên đàn ông mặt mày xanh mét giây lát, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên.
"Chỉ mời rượu thôi, chúng tôi làm gì động thủ đâu, cậu ba Trịnh Khải."
"Cẩn thận cái miệng của các cậu đi." Thiện Du bước lên một bước nhìn bọn họ với đôi mắt lạnh sắt.
Những người đó lập tức bị hoảng, vội lên tiếng: "Không dám, không dám. Cậu bỏ qua cho, đừng báo lại cho chủ nhân của cậu là được."
Không biết Thiện Du máu mặt cỡ nào mà bọn họ khi thấy anh ta đều phải dè chừng, không dở thói ngông nghênh như vừa rồi.
Họ còn định dợm bước rút lui thì chợt dừng lại.
"Vừa rồi rượu dở quá, khẩu vị các anh đúng chán… Hay là để tôi mời các anh ly rượu coi như làm quen nhỉ?" Hồng Ngọc không ngại ngỏ ý.
Có điều đám công tử nhà giàu này đang bị e ngại khi sự có mặt của Thiện Du lẫn Tony Lê ở đây, Trịnh Khải có thế lực như thế nào thì không bàn tới rồi.
Hồng Ngọc chẳng để tâm đến biểu cảm của những người đàn ông này, gọi phục vụ mang rượu tới.
Cô không khách sáo, cầm ly rượu lên: "Mời." Sau đó uống cạn ly.
Bọn họ cũng không ngần ngại cầm mỗi người một ly uống sạch rồi biến nhanh tức khắc.
Đợi đến khi bọn người đó đi, trên môi Hồng Ngọc nở nụ cười thâm sâu bí hiểm. Cô quay sang nói với nhân viên phục vụ vài câu: "Nhớ khóa trái cửa, coi như cho bọn họ học sức chịu đựng tối cao như thế nào."
"Công chúa, em cũng ranh ma ghê!" Tony Lê đi tới, một ngón tay chạm má Hồng Ngọc trêu chọc: "Anh biết rồi nha…"
"Bình thường thôi!" Hồng Ngọc nhếch khóe môi, miễn bàn luận.
Trịnh Khải tò mò về cách nói chuyện này nên khẽ hỏi: "Biết gì vậy?"
Thật ra thì Hồng Ngọc thừa biết trong ly rượu của bọn con nhà giàu có bỏ thuốc, nhưng cô vẫn thản nhiên uống ly rượu đó để xem biểu cảm của họ như thế nào thôi, rồi chơi cho một vố bằng cách phun ra, cô đâu hề nuốt xuống cuống họng.
Nếu bọn họ có lòng giở trò thì Hồng Ngọc cũng có chiêu ứng phó lại thôi. Toàn bộ ly rượu bọn họ uống đều có thuốc lắc, thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh. Một khi vô phòng VIP, bị khóa trái cửa, chịu không được thì chỉ có tự xử đến kiệt sức rồi bất tỉnh nhân sự.
"Lạy cô hồn các đảng!" Trịnh Khải không khỏi sững sờ.
Công chúa tỏ vẻ bình thường nhưng lại không hề bình thường chút nào. Quá thâm sâu! Không nghĩ cô lại có thể thủ đoạn như thế này. Quả nhiên lão phật gia Trịnh Nguyên, ba Trịnh Khải đã đánh giá không sai, cô gái này không thể xem thường được.
Thiện Du quan sát biểu hiện Hồng Ngọc nãy giờ, sa mạc lời.
"Hồng Ngọc, cậu làm vậy bọn họ sẽ trả thù cậu đó." Phi Yến lo lắng.
Hồng Ngọc vỗ vai Phi Yến, khẽ cười đùa: "Làm người phải có bản lĩnh một chút."