Tại một biệt phủ nằm ở ngoại ô thủ đô Miami, thành phố Mari, một người phụ nữ dịu dàng đứng ở bếp, nói với cô gái đang ăn bánh mì sandwich: "Cô còn muốn ăn gì không, tôi nấu thêm cho cô?"
Hồng Ngọc chống cằm suy nghĩ một lúc xem có nên ăn thêm gì đó không. Nghĩ một hồi, cô lại muốn ra ngoài đi dạo một lát.
Cô phà ra hơi thở nhẹ: "Tôi không ăn nữa. Tôi sẽ ra ngoài một lát."
Thùy Chi hơi cúi người: "Cô nhớ về sớm, không thì ông chủ sẽ lo ạ."
Hồng Ngọc gật đầu rồi chậm rãi đứng dậy. Cô mặc chiếc váy trắng thướt tha dài qua gối có lớp voan mỏng vàng nhạt bên ngoài, nhẹ nhàng trang nhã, đúng chuẩn cô nàng có vẻ đẹp dịu dàng.
Thùy Chi nhìn dáng vẻ của Hồng Ngọc, không khỏi trầm trồ: "Nhìn cô đẹp lắm. Vẻ đẹp thiên thần."
Hồng Ngọc nghe Thùy Chi nói có phần ngại ngùng, rồi đi nhanh ra khỏi phòng ăn. Đi gần ra đến cửa, Hồng Ngọc chạm mặt với một người.
Thùy Chi lẫn giúp việc vừa thấy người nọ vội vã cúi người, lịch sự chào: "Cậu chủ."
Người Hồng Ngọc chạm mặt chính là cậu ba Trịnh Khải, gia tộc Trịnh Gia.
Hồng Ngọc cứ đứng thẳng không mở miệng chào, chỉ hơi cúi nhẹ đầu cho có.
"Không cần giữ phép đâu." Lục Phi ôn nhu nói, liếc mắt nhìn Hồng Ngọc nháy mắt một cái, mỉm cười.
Trịnh Khải bước vào với vẻ ngông nghênh lại chỗ bàn ăn.
"Tao đang đau đầu vụ lô hàng bị chặn ở cảng Ocean Marina không đi được."
"Sao thế?" Lục Phi hỏi.
"Mày biết cảng Ocean Marina thuộc địa phận của tổ chức nào rồi còn gì? Muốn trót lọt phải thỏa thuận, không thì hỏng bét."
Trịnh Khải thở dài một hơi rồi lại dửng dưng cầm miếng bánh mì bơ để ăn.
Mặc họ nói chuyện, Hồng Ngọc không có hứng thú nên hờ hững đi khỏi, Trịnh Khải nhăn mặt nhìn theo bóng dáng của cô nàng.
"Trịnh Khải, anh nhìn chăm chú quá rồi đó." Thấy Trịnh Khải nhìn bóng lưng Hồng Ngọc không rời, Lục Phi cười đùa.
Trịnh Khải cảm thán: "Con bé này càng lớn càng xinh đẹp. Ngót nghét ở đây cũng bảy năm rồi nhỉ… Chà, quả chín rồi đây!"
Lục Phi nghiêm mặt: "Anh bớt mộng tưởng đi. Người của ba đừng tơ tưởng."
Trịnh Khải cười lớn: "Tao có quyền mộng tưởng mày hiểu không? Tao cũng đang cần con bé này giúp tao phi vụ đang bị dí kia kìa."
Có điều Hồng Ngọc đối với anh ta rất lạnh lùng, không một chút đá động gì đến dù hằng ngày luôn chạm mặt đến chục lần. Thật ra mà nói bao nhiêu năm lăn lộn sa trường, không có người phụ nữ nào không dám để mắt đến Trịnh Khải, cho nên Hồng Ngọc là một cô gái đối với anh có sự thú vị đặc biệt.
"Xác định vị trí Rose Bar!" Hồng Ngọc định vị nơi mình muốn mình, nhấn ga phóng đi về hướng đường cao tốc.
"Đuổi theo, bắt nó lại."
Tiếng la hét vọng lớn trên đường gây sự chú ý đến Hồng Ngọc. Cô nhác thấy có hai người thanh niên đang bị hàng chục người phía sau đuổi bắt. Xa xa còn có năm chiếc xe Limousine màu đen đậu thành một hàng dài.
Hai người bị truy bắt chạy không bao xa cũng bị đánh cho mấy phát vào người nhưng họ vẫn cố sức chạy bán mạng.
Nhận thức được phía trước có nguy hiểm, Hồng Ngọc không để ý cứ thế chạy ngang qua, cho đến khi có chú chó hoang từ đâu chạy băng ra đường làm cô thắng gấp lại.
Có chút lòng thương động vật, Hồng Ngọc ngước mắt nhìn về phía trước quan sát, may mắn chú chó đó vẫn bình yên vô sự chạy đi, cô thở phào nhẹ nhõm, trán ửng đỏ cả lên.
Đúng lúc này, Hồng Ngọc định nhấn ga chạy tiếp, hai người thanh niên chạy phía sau phi lên xe cô như ma thần còn ra lời hăm dọa.
"Chạy nhanh nếu muốn giữ mạng."
Hồng Ngọc tỏ ra bất mãn, đi dạo thôi cũng gặp tình huống phải lo chuyện bao đồng thế này. Cô cứ bình bình thản thản lái xe giống như cho dù trời có sập cũng chẳng liên quan gì đến mình.
"Nhỏ này, mày muốn chết hay gì, không nghe bọn tao nói gì sao, chạy nhanh lên."
Dạ con không điếc thưa mấy ông nội! Hồng Ngọc vẫn giữ nét bình thản vừa rồi, từ tốn lái xe chầm chậm còn thua cả người đi xe đạp.
Nhìn qua gương chiếu hậu, Hồng Ngọc nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hai nam thanh niên đó. Nhìn cái cách ăn mặc đậm phong cách thời trang như vậy có lẽ đã đi ra từ quán bar hay từ chỗ nào sang trọng rồi bị vây bắt đến tận đây.
Lúc này, nam thanh niên để tóc woflcut nhuộm nâu, xỏ khuyên mũi thấy Hồng Ngọc lái xe chậm như rùa bò thấy bực bội kinh khủng, liền vội vàng kêu cậu bạn bên cạnh: "Mẹ nó, con nhỏ bánh bèo này lái xe ghét ghê, mày lôi nó sang một bên đi, tao lái xe. Chứ để nó lái, tao với mày chắc đi xuống suối bán vàng luôn."
Nam thanh niên mặc áo sơ mi đỏ rượu quệt máu trên môi, nhịn cơn bực trong người xuống, hạ giọng thương lượng với Hồng Ngọc: "Người đẹp à, phiền cô một chút thôi, chúng tôi cần dùng xe của cô để giải quyết vấn đề. Kiểu cô lái như rùa thế này chắc bọn tôi chưa gặp ba mẹ đã gặp tổ tiên rồi. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ trả ân huệ cho cô sau khi giải quyết vấn đề thuận lợi."
Hồng Ngọc vờ điếc không nghe thấy.
"Tức chết, tao không nhịn được rồi." Nam thanh niên tóc woflcut đó cuống cuồng nhìn ra phía sau, không còn cách nào khác nhảy vọt lên ghế phụ bên cạnh Hồng Ngọc.
"Xin lỗi nhá, anh đây buộc phải ra tay với con gái thôi."
"Mẹ kiếp, tóm luôn con nhỏ đó đi, dám giúp tụi nó."
Lúc nam thanh niên đó định dành ghế lái, Hồng Ngọc đã nhấn ga, phi nhanh với tốc độ sương mù làm cho hai nam thanh niên kia một phen hết hồn.
Những kẻ đuổi bắt phía sau phóng xe đuổi theo với tốc độ không tồi.
Hồng Ngọc lái xe với vẻ rất thản, tốc độ lái xe bàn thờ của cô được hai nam thanh niên mở to tầm mắt vừa kinh hãi vừa hoang mang.
"Cô em là thánh đua à?" Nam thanh niên mặc áo đỏ đô kia hoảng hốt, nhắc nhở: "Giảm tốc độ đi, chúng tôi không muốn bị tiễn đi bán vàng đâu đó."
Nam thanh niên ngồi ở ghế phụ mặt cắt không còn giọt máu, tay nắm chạy dây an toàn, lẩm bẩm: "Mẹ ơi, cứu con…"
Như cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ những kẻ đuổi bắt phía sau, tốc độ xe nào xe nấy cũng như thần gió.
"Phía trước có xe lửa."
Nam thanh niên bên cạnh nhắc nhở cô. Hồng Ngọc quan sát tình hình, giờ dừng lại thì chỉ có bị tóm.
Từ đầu đến giờ, Hồng Ngọc mới chịu mở miệng nói với hai nam thanh niên: "Bám chắc vào."
Xe lửa gần như chuẩn bị chạy ngang qua đường. Hồng Ngọc phóng xe với tốc độ chạm đến 200km/h. Hai nam thanh niên nhắm nghiền mắt, co rúm người lại.
Chiếc xe mui trần Audi chạy đua với tốc độ xe lửa vụt tới, trong tích tắc chiếc xe đã chạy băng qua một cách thuận lợi, đúng lúc xe lửa băng qua đường cắt đuôi được đám xe rượt đuổi phía sau.
Bọn chúng không ngừng chửi bới.
"Mẹ kiếp."
Băng qua hết đoạn đường cao tốc, Hồng Ngọc mới thả lỏng cơ mặt, giảm tốc độ chạy xe lại, phà ra hơi thở nhẹ nhõm.
Hai nam thanh niên còn chưa kịp hoàn hồn lại, sốc dữ thần.
"Một cô gái nhìn dịu dàng, bánh bèo thế này lại có kỹ thuật lái xe tốt như vậy." Nam thanh niên ngồi ghế lại phụ lấy lại vẻ tự nhiên, cười chào hỏi: "Gái à, tên anh là Tony Lê, còn cậu bạn phía sau là Thiện Du. Cô em tên gì?"
Hồng Ngọc thờ ơ, đạp phanh xe dừng lại: "Tới đây thôi. Xuống xe."
Cô còn phải đi bar uống một ly rượu ngon.
Tony Lê trợn mắt nhìn Hồng Ngọc: "Cô em tuyệt tình thật."
Không muốn nói nhiều, Thiện Du lôi Tony Lê xuống xe, còn tính đưa thẻ đen thông tin để trả ơn nhưng chưa kịp gì cô đã phóng xe đi mất tiêu để lại phía sau hai anh chàng với cái nhìn ngơ ngác.
Sau một hồi lượn vài vòng trên đường, Hồng Ngọc cũng đến được Rose Bar.
Vừa bước vào trong quầy bar, chỗ pha chế, Hồng Ngọc lại chạm mặt với Trịnh Khải, chưa dừng lại đó, phía bên cạnh Trịnh Khải cách khoảng ba cái ghế có hai người thanh niên mặt mũi dán đầy urgo, chính là hai người cô đã giúp chạy nạn trên đường.
Lục Phi vừa thấy Hồng Ngọc đến đây liền kinh ngạc: "Em cũng tới đây ư?"
Hồng Ngọc không nói gì chỉ gật đầu.
Lục Phi kéo ghế cho cô, kêu nhân viên pha cho cô một ly cocktails.
"Biết em đi đến đây, tụi anh rủ em đi cùng rồi."
Hồng Ngọc vịn vào tay Lục Phi để ngồi lên ghế vì nó khá cao. Trong lúc đợi nhân viên pha chế, cô đã tùy tiện uống luôn ly rượu lỡ dỡ của Lục Phi như chết khát vậy.
Lục Phi chống tay nhìn cô với một vẻ kiên nhẫn hết sức. Quả thật là một cô nàng có sức hút đặc biệt.
"Ui, duyên thật, gặp lại người đẹp này." Tony Lê vừa nhấm nháp ly rượu vừa hất cằm sang hướng Hồng Ngọc.
Hồng Ngọc đưa mắt nhìn Tony Lê. Mặc dù có vết thương trên mặt nhưng vẫn không dìm được khí thế sang chảnh của anh ta. Hồng Ngọc đi về phía Tony Lê giơ điện thoại có để mã QR: "2000 đô."
Tony Lê ngơ ngác: "Hả?"
"Phí bảo dưỡng xe." Hồng Ngọc nhìn Tony với ánh mắt hờ hững, lười nhác. Đâu có ai cho không cái gì.
Tony Lê cười bất lực, hạn hán lời. Anh đánh cầm lấy điện thoại lên quét nhanh mã QR và chuyển tiền cho cô tức khắc. Đúng thật là nực cười.
"Em gái rượu, không nghĩ em lái xe ghê gớm đến vậy!" Lời nói truyền tới đầy vẻ hứng thú.
Hồng Ngọc nghiêng đầu nhìn sang, Trịnh Khải nhìn cô với đôi mắt kiêu ngạo, nụ cười đôi phần giễu cợt.
Cô chẳng để ý đến, quay lại nhìn Tony Lê và Thiện Du.
Tony Lê bảo: "Tôi không nghĩ cô em ngọt ngào, dịu dàng thế này lại có khả năng lái xe siêu phàm đến vậy."
Hồng Ngọc nhìn qua chỗ Thiện Du, rồi lại nhìn đồ ăn trên bàn. Tự dưng cô lại thấy thèm những món ăn vặt thế này, có khô bò vắt chanh, lẫn nho xanh tiền triệu, cherry đỏ ngoại nhập. Thế là khỏi cần suy nghĩ thêm, cô không quan tâm đến mấy người thanh niên này nữa, giành luôn chỗ ngồi của Tony Lê.
"Em muốn ăn, để anh gọi." Lục Phi ngồi bên cạnh lên tiếng: "Lấy cho cô ấy thêm đĩa dâu tây…"
Chẳng để Lục Phi gọi thêm món, Hồng Ngọc đã cầm chùm nho xanh ăn một cách không nhanh cũng không chậm. Bốn người đàn ông đều ngơ ngác nhìn cô ăn hết cả chùm nho rồi đến cherry. Cái cách cô ăn khiến người ta cũng phải mê mẩn.
Thấy Thiện Du nuốt nước bọt, Hồng Ngọc còn tự nhiên mời anh chàng một quả cherry nhưng anh không ăn, đành để lại, cười cười nói: "Tôi không ăn. À cô tên gì vậy?"
Không một lời hồi đáp cho đến khi cô ăn xong. Vậy mà Thiện Du vẫn kiên nhẫn để chờ.
"Hồng Ngọc. Mọi người hay gọi tôi là Karina."
Một giọng nói trong veo, khẽ khàng làm tim Thiện Du bẵng đi một nhịp.
"Mắt trong veo như ngọc, giọng nói nhẹ như sương. Người gì ngọt ngào quá à." Thiện Du không ngại thốt ra chẳng cần suy nghĩ. Không uống rượu vẫn say thật.
Lục Phi ho khan vài tiếng nhắc nhở: "Bớt lại dùm." Sau đó hỏi: "Này hai cậu làm cái quái gì để bị truy sát vậy?"
Tony Lê bỏ ly rượu xuống bàn rầu rĩ: "Đi bàn chuyện giúp Trịnh Khải này, thương lượng để thông quan cảng Ocean Marina, ai ngờ lọt vào cấm địa của bọn chúng."
Lục Phi cau mày: "Nếu cậu kiềm chế được sự nóng nảy thì mọi chuyện đã dễ dàng giải quyết rồi. Thiện Du thuộc tổ chức của người ta cũng bị liên lụy cùng cậu đó. May mắn gặp được Hồng Ngọc, không thì hai người đã không tìm thấy xác rồi."
Hồng Ngọc không muốn nhiều chuyện nên kiếm cớ đi vệ sinh rồi chuồn đi luôn.
Mặc cho Lục Phi đang càm ràm hai anh bạn kia, Trịnh Khải tay xoay xoay ly rượu dõi theo bóng của Hồng Ngọc.
"Hay nhờ con bé này giúp phi vụ lần này nhỉ?"
"Công chúa bỏ đi rồi ư?" Thiện Du nhìn quẩn nhìn quanh, tỏ ra tiếc nuối.
"Karina không muốn làm thân với các cậu thôi, đừng mộng tưởng sâu xa." Lục Phi lại nhắc nhở.
Đến tận hai giờ sáng, Hồng Ngọc mới về. Lục Phi thấy cô mặc rất mát mẻ, chỉ dùng một chiếc khăn lụa của Chanel làm áo khoe triệt để vòng eo con kiến, phía dưới phối chân váy màu trắng vô cùng quyến rũ, thong thả bước xuống xe ô tô Audi của mình.
Lục Phi thở nhẹ một hơi, cởϊ áσ khoác ngoài khoác lên người cho Hồng Ngọc, bảo: "Đêm lạnh, mặc thế này bị cảm mất thôi."
Hồng Ngọc không nói gì, lặng thinh. Cô vừa mới đi giải quyết công việc về nên hơi mệt mỏi một chút.
Lục Phi xoa cằm nhíu mày: "Anh thấy em càng ngày ít nói hẳn nha."
Ánh mắt Hồng Ngọc không một cảm xúc, đáp lời một cách biếng nhác: "Không có chuyện để nói thì im lặng thôi ạ."
Lục Phi đợi cô đến giờ này cũng chỉ để dặn dò công việc cho ngày mai.
"Mai có phi vụ mới, nhớ có mặt đúng giờ nhé."
Hồng Ngọc gật đầu có lệ rồi quay phải, chậm rãi bước đi lướt qua Lục Phi. Lục Phi quay người đi theo phía sau.
"Em biết phi vụ gì chưa vậy? Không phải giúp tổ chức đi hàng, hay tấn công mạng gì đó đâu, mà là trộm đấy."
Hồng Ngọc chợt dừng chân "ồ" một tiếng.
"Liên quan gì đến em?" Giọng Hồng Ngọc cất lên hờ hững.
"Em biết trung tâm kim cương ICU nổi tiếng với 10 hàng rào an ninh, trong đó có một lớp khóa gồm 100 triệu tổ hợp mật khẩu không?" Lục Phi nói rồi nhướng mày nhìn cô.
Hồng Ngọc không ngạc nhiên, cô thừa biết. Trung tâm đó còn lắp đầy cảm ứng nhiệt, cảm ứng chuyển động, radar, từ trường, camera ẩn, lực lượng an ninh bảo mật, cô còn biết ai là chủ nhân lập ra cái mạng lưới an ninh gắt gao đó. Một người có bộ óc thiên tài.
"Mai em đến trung tâm thăm dò một lượt đi." Lục Phi nói.
Hồng Ngọc nhún vai ra vẻ biết rồi, dù chẳng có hứng, sau đó thong thả đi về nghỉ ngơi.