Tác Giả: |
Vô Ảnh Hữu Tung
|
Tình Trạng: |
Hoàn Thành
|
Cập Nhật: |
2025-05-16 22:47:58 |
Lượt Xem: |
3.1K |
Quản Lý: |
Lục Hoa Thiên
|
Lâm Hoạ để mắt đến một cậu sinh viên có nhan sắc đỉnh cao, lông mi dài hơn cả con gái, tính cách lạnh nhạt, chẳng màng thế sự.
Trong một lần vô tình, Lâm Hoạ hiểu lầm cậu em trai bị bạn gái cắm sừng, tính tình chị gái nổi dậy. Cô lái một chiếc siêu xe còn ngầu hơn, tự tô vẽ mình thành một nữ đại gia giàu sụ, bỏ tiền ra "tuyển con", dịu dàng mỉm cười với cậu: “Chị thương em.”
. . .
Lâm Hoạ liều mạng kiếm tiền để duy trì chi phí yêu đương.
Nhưng khi cảm giác mới mẻ của cô dành cho mối quan hệ này cũng gần như cạn kiệt.
Cô đưa cậu bạn trai nhỏ về căn nhà cũ nát, nghẹn ngào nói: “Chị phá sản rồi. Xe, nhà đều bị tịch thu, từ nay chị chỉ còn hai bàn tay trắng. Em đi đi, chị không muốn liên lụy em.”
Cậu kéo cô vào lòng, siết chặt, trầm giọng nói: “Em không quan tâm chị có tiền hay không.”
Sau một nụ hôn nóng bỏng khiến cô choáng váng, cậu cắn nhẹ lên môi cô, nói: “Chúng ta kết hôn đi.”
Lâm Hoạ: “. . .”
Kết hôn? Đùa cái gì vậy?”
. . .
Tình trường thất bại nhưng sự nghiệp của Lâm Hoạ lại lên như diều gặp gió. Cô thăng chức ba cấp liền, được điều lên trụ sở tập đoàn.
Ngày đầu tiên nhậm chức, cô vô tình trông thấy cậu bạn trai cũ ngoài phòng họp.
Khoác lên người bộ vest đặt may cao cấp, toàn thân toát ra khí thế bức người, đôi mắt từng long lanh ánh nước giờ đây lạnh lẽo băng sương.
Cậu đứng đó, nghiêm nghị quở trách một loạt giám đốc cấp cao khiến cả hội trường im phăng phắc.
. . .
Lâm Hoạ được cậu em trai sấy tóc cho vô cùng thoải mái, lẩm bẩm: “Đàn ông nhiệt tình nhất là khi đang theo đuổi.”
Tạ Hi Nguyên đáp: “Phụ nữ cũng vậy.”
“. . .” Cô im lặng.
“Lúc trước theo đuổi em, chị tan làm là chạy tới trường, dẫn em đi ăn, tặng quà, còn ở trong quán bar hát cho em nghe, đến cả buổi team-building công ty cũng kéo em đi theo, nghĩ đủ cách để được ngủ với em . . .”
Lâm Hoạ giơ tay bịt miệng cậu lại: “. . .”
Tạ Hi Nguyên nghiêng đầu nhìn cô, giọng lạnh nhạt buông thêm một câu: “Bây giờ ngủ còn khóa cửa phòng.”
“. . .” Lâm Hoạ nghẹn lời.
.