Tác Giả: |
Xuân Trì Tinh
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2025-05-14 00:37:41 |
Lượt Xem: |
1.4K |
Quản Lý: |
Gladys
|
Đoàn trưởng Cố chiến công hiển hách bị người ta hãm hại, ngất xỉu giữa thung lũng hoa sơn chi, gương mặt tuấn tú đè lên những đóa hoa trắng xinh đẹp nhất. Chóp mũi anh toàn là hương thơm dịu ngọt và nồng nàn của hoa.
Những bông hoa sơn chi trắng muốt bị máu của người đàn ông nhuộm đỏ. Để người đàn ông đang đè lên cành hoa sớm rời đi, hoa đã cho anh uống sương hoa quý giá nhất của mình.
Sau khi tỉnh lại, người đàn ông toàn thân tỏa ra hương thơm ngào ngạt của hoa, không những không trả lại sương hoa, mà còn sờ cả cánh hoa của nó!
Đồ lưu manh!
Tiểu yêu hoa Hương Chi hóa thành hình người, quyết tâm đi tìm người đàn ông không biết tốt xấu kia để báo thù.
Báo thù thế nào?
Đương nhiên là ăn anh ta rồi!
Vai rộng eo thon chân dài, ăn vào đảm bảo bổ lắm.
*
Cố Văn Sơn sau khi trải qua bao trận vào sinh ra tử, thường xuyên mơ thấy một tiên nữ bảo rằng anh trông ngon lắm. Trong mơ làm anh vừa lưu luyến vừa dịu dàng.
Lần này lập được công trạng, mọi người xung quanh lại giới thiệu đối tượng hẹn hò cho anh. Bị anh từ chối, ai cũng nói thiên chi kiêu tử như anh mắt cao hơn đầu, không biết cô gái nào mới có thể thu phục được đầu gấu số một của đơn vị.
Nghe tin mẹ anh tìm một cô gái nhà quê để làm mai cho anh, anh từ chối không biết bao nhiêu lần. Cư dân khu gia đình biết chuyện thì đều nói từ chối là đúng! Chỉ là một cô thôn nữ mà lại ghép đôi với đoàn trưởng danh tiếng lẫy lừng, đúng là nực cười!
Hôm đó trên đường làm nhiệm vụ, Cố Văn Sơn gặp một nữ đồng chí khát nước ngất xỉu. Cô có vẻ đẹp kinh người cùng cái miệng... dẻo như kẹo kéo.
Hương Chi tràn đầy tự tin nói: Cảm ơn anh đã cứu tôi, đến doanh trại rồi, để chồng tôi mời anh ăn cơm.
Cố Văn Sơn: "Chồng cô là ai?"
Hương Chi mở miệng nói ngay: "Anh ấy tên là Cố Văn Sơn."
Cố Văn Sơn suýt nữa đạp ga lái chiếc xe jeep lao xuống hẻm núi.
*
Mọi người đều đồn là đối tượng của đoàn trưởng Cố đã tìm đến nơi. Ai nấy đều mong đợi xem trò vui. Ai cũng biết tính khí của đoàn trưởng Cố, nếu cô ta dám bám riết lấy anh, sớm muộn gì cũng bị đuổi về.
Cô gái ấy da trắng như ngọc, đẹp như tiên, khiến cả doanh trại chấn động. Cô vừa kiêu ngạo vừa bướng bỉnh, nhìn thế nào cũng không hợp với anh.
Ai ngờ người đầu tiên thất thủ lại chính là Cố Văn Sơn.
Anh không kìm nén được nữa.
Trong phòng tắm ẩm ướt kín gió, anh cởi khuy áo nghiêm chỉnh, cúi đầu khẽ hỏi cô: "Không biết ăn sao? Để anh dạy em."
.