Tác Giả: |
Chư Cát Phiến
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2025-05-19 15:30:38 |
Lượt Xem: |
17 |
Quản Lý: |
Bonnie - Editor
|
Văn án:
Ngay khi vừa xuyên tới, tình cảnh của Kỷ Bình An đã thê thảm đến mức không thể tệ hơn.
Là cô nhi con nhà buôn, không chốn nương thân, nàng buộc phải sống nhờ bên ngoại là Tống gia. Hôn sự bị Tống gia toàn quyền sắp đặt, phía trước không lối đi, phía sau chẳng còn đường lui.
Trong tương lai không xa, nam chính Tống Hoài Chương sẽ giăng sẵn lưới tình, dụ nàng rơi vào, nạp nàng làm thϊếp, chiếm đoạt toàn bộ gia sản của nhà nàng, rồi khởi binh tạo phản, tru sát bạo quân.
Khi Tống gia phất cờ dựng trướng, ngồi lên ngai báu, nàng - một tiểu thϊếp không còn giá trị lợi dụng - cũng lặng lẽ chết trong hậu viện, không ai hay biết.
Haizz… haizz… haizz…
Sau ba tiếng thở dài, Kỷ Bình An kéo nha hoàn Đông Xuân, lập tức xây dựng cho mình một thiết lập “ốm yếu nhiều bệnh”.
Từ đó, Kỷ Bình An ba bước thở dốc, năm bước ho khan, thành công dưỡng thành một “mỹ nhân bệnh tật” thứ thiệt, nổi danh khắp nơi. Nàng lấy cớ tích đức hành thiện, rong ruổi khắp thôn làng hành y cứu người, vừa tích danh vọng để phòng thân, vừa âm thầm tìm kiếm một phu quân đáng tin, mưu tính thoát khỏi Tống gia.
Nàng ngó đông ngó tây, cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng để mắt tới một người thợ săn kiệm lời.
Tuy y không tiền không thế, nhưng trong nhà không còn cha mẹ, chỉ có một biểu đệ đang đọc sách, không dính dáng chuyện mẹ chồng nàng dâu, càng không có những âm mưu hiểm độc như ở Tống gia.
Lại thêm người kia… tuấn tú ngời ngời, mày kiếm mắt sáng, dáng dấp oai hùng. Còn về thể trạng… Kỷ Bình An từng mượn cớ khám bệnh để chạm thử, đúng là mãnh hổ!
Chỉ có điều, tính tình người này hơi kỳ lạ. Mỗi lần nàng cùng nha hoàn buôn chuyện về tên bạo quân trong truyện - kẻ ngông cuồng tự đại, tính khí thất thường, sớm muộn gì cũng bị lật đổ - thì y luôn nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu, rồi cười khẩy một tiếng đầy khó lường.
Không sao, không sao, chỉ là hơi lập dị chút thôi. Cưới về dạy dỗ lại là được.
***
Y sớm muộn cũng sẽ chém bay đầu Kỷ Bình An!
Mỗi lần từ chỗ Kỷ Bình An khám bệnh trở về cung, Chu Thịnh đều nổi trận lôi đình. Bá quan văn võ trong triều ai nấy đều run rẩy, lo lắng thấp thỏm, sợ rằng mình làm không tốt chọc giận vị “bạo quân” này, không cẩn thận là bị chém đầu cả nhà.
Là đế vương nắm quyền sinh sát trong tay, thiên hạ đều thuộc về y.
Nhưng khổ nỗi, y lại không thể gϊếŧ nổi Kỷ Bình An.
Vì sao ư? Vì "căn bệnh kín" của y hiện giờ, chỉ có một mình Kỷ Bình An có thể chữa.
Lần thứ chín trăm ba mươi hai muốn gϊếŧ Kỷ Bình An, Chu Thịnh quyết định đổi hướng: lừa nàng vào cung.
Được thôi, nếu không gϊếŧ được nữ nhân nhỏ mọn, thù dai, lại yếu ớt bệnh tật này, thì y cứ giam nàng bên cạnh, hành hạ dằn vặt để hả giận cũng được.
***
Người đời đều nói, hoàng thượng si mê hoàng hậu nương nương đến mức điên dại.
Hoàng hậu yếu ớt nhiều bệnh, lại dễ giận khó chiều, hoàng thượng lo nàng giận, lo nàng bệnh, lo nàng không thể cùng mình đầu bạc răng long, bèn quyết sửa cả tính khí vặn vẹo, làm một minh quân nhân hậu, chỉ để tích đức cầu trời, mong nàng sớm khỏi bệnh.
Hoàng đế hoàng hậu, phu thê tình thâm, hòa hợp mỹ mãn.
Nhưng nha hoàn Đông Xuân theo hầu Kỷ Bình An từ nhỏ thì biết rõ, hoàng thượng hoàng hậu ba ngày cãi nhỏ, năm ngày cãi to. Hoàng hậu mỗi lần bất đồng ý kiến liền lôi cớ bệnh tật ra, không nhượng bộ nửa phần, khiến hoàng thượng tức đến mức trợn trắng mắt.
“Kỷ Bình An! Trẫm thấy không phải thân thể nàng có bệnh, mà là đầu óc nàng có bệnh! Sao trẫm lại lấy phải một nữ nhân ngang ngược, nhỏ nhen, khiến trẫm tức chết thế này chứ!”
Rầm! Chu Thịnh đập cửa bỏ đi.
Đông Xuân thì đã quen rồi. Dù sao đến tối hoàng thượng cũng sẽ quay lại thôi, vì nương nương bệnh nhiều, hoàng thượng sợ người giận quá phát bệnh, cuối cùng lại không nỡ cãi nhau đến sáng.
Chỉ là…
Lưng Đông Xuân lạnh toát.
Nếu một ngày nào đó, hoàng thượng phát hiện ra bệnh của nương nương chỉ là giả vờ…
Thì cái đầu của nương nương và nàng ấy, còn giữ được nữa không?
.