Tác Giả: |
Bạch Hà
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2023-12-19 03:36:10 |
Lượt Xem: |
2.4K |
Quản Lý: |
Bạch Hà
|
Source: |
https://truyenhdx.com/truyen/song-lai-mot-kiep-toi-xin-bao-dap-nghin-lan/ |
Từ nhỏ, Từ Văn luôn là học sinh năng động, hoạt bát, gia cảnh cũng tốt. Nhưng sau khi vào cấp ba, theo học tại ngôi trường giàu có và danh giá thì luôn gặp trắc trở, sau này còn bị bắt nạt đến mức chọn nhảy lầu tự sát. Nhưng ông trời đã cho cậu sống lại tại năm mười sáu tuổi, lần này cậu phải khiến những kẻ muốn làm tổn thương cậu trả giá đắt.
Mấy ngày qua, Dương Nam luôn có một giấc mơ, hắn nhìn thấy ai đó rơi từ trên cao xuống, một người không nhìn rõ mặt, nhưng lại khiến tim hắn quặn thắt. Dù hắn cố gắng chạy nhanh thế nào cũng không đỡ kịp, người đó vẫn đầy máu nằm trước mặt hắn, khiến hắn khóc nấc lên mà tỉnh dậy. Hắn thấy bất an, ngay lập tức liền đặt vé về nước, tìm đến người khiến hắn đau lòng nhất, cũng là người hắn yêu nhất. Cho dù thế nào, hắn cũng không để cậu ấy chịu tổn thương, dù chỉ là trong suy nghĩ.
Hiểu Đông tự chải chuốt mình trong gương, sao cho nhìn ngây ngô nhất. Đây chính là vũ khí để cậu ta đối phó với Từ Văn. Tuy rằng không giống chính mình cho lắm, nhưng nghĩ đến ngày đạp được Từ Văn dưới chân, Hiểu Đông liền vô cùng hả hê. Nhưng hình như, hôm nay Từ Văn thay đổi rất khác, không còn là Từ Văn mà cậu ta rõ như lòng bàn tay nữa, mà còn tỏa ra hào quang chói mắt hơn ngày trước. Đáng ghét, dựa vào đâu mà thằng điếm Từ Văn đó có tất cả mọi thứ! Chính hắn, chính hắn cướp đi tất cả mọi thứ của cậu!
~~~~~~
Thấy Hiểu Đông nói cảm thấy xa cách, không muốn làm bạn với mình nữa, Từ Văn làm mặt buồn bã.
"Tôi hiểu rồi... Tôi chưa bao giờ để tâm khoảng cách giàu nghèo, nhưng nếu việc kết bạn với tôi làm cậu khó chịu như vậy, thì tôi sẽ không bắt chuyện với cậu nữa. Dù sao tôi cũng không thích gượng ép người khác."
Hiểu Đông cảm thấy tiến triển không đúng lắm bèn vội vàng đổi giọng.
"Sao lại gượng ép được chứ, chỉ là mấy đồ cậu mang có hơi... Ài thôi bỏ đi, tôi không để bụng nữa. Để cậu một mình, tôi không yên tâm. Đi ăn thôi nào, đi!"
Nói rồi cậu ta khoác vai Từ Văn hướng về phía nhà ăn, trong lòng thầm chửi rủa sao hôm nay tên Từ Văn chậm hiểu như vậy, bình thường không phải cậu ta nên nói mấy câu như sẽ không thể hiện giàu sang khiến cậu áp lực, không muốn mất người bạn tốt là cậu sao?
Từ Văn cười giễu trong lòng, rõ là cậu ta ham hố bám đuôi cậu, vậy mà lại làm như khó khăn ban phước, như khổ tâm lắm. Ngay lúc này cậu rất muốn đấm bản thân của trước kia, sao lại để loại người này dắt mũi chứ?
.