Tác Giả: |
Thư Viễn
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2022-08-26 18:59:21 |
Lượt Xem: |
1.6K |
Quản Lý: |
Linh Nhi
|
Source: |
https://truyenhdx.com/truyen/duoi-hoa-hai-duong/ |
Tình trạng bản gốc: Hoàn 44 chương
CP chính: Chu Dật x Hà Đông Sinh.
Văn án
Đây là một câu chuyện tình yêu về bạn nữ theo đuổi bạn nam, cùng nhau trưởng thành
Nguyện cho mọi người vẫn luôn có người chờ đợi mình, mãi mãi được người yêu
- -------------
Năm 2018, tôi 24 tuổi.
Viết được mấy quyển tiểu thuyết khá hợp ý, bắt đầu có một vài fan hâm mộ. Tôi tới vài thành phố lớn, quen được rất nhiều người ưu tú lại nỗ lực. Từng thất bại biết bao lần rồi thỏa hiệp với thực tế, thế là tìm một công việc xem như là ổn định, bắt đầu sống một đời người. Tôi viết những gian nan, chật vật bản thân từng trải vào trong câu truyện, sau này lại nhận ra, cứ nhai đi nhai lại câu chuyện đã qua quả là một sai lầm nghiêm trọng.
Tôi thích sáng tác, sáng tác quan trọng đối với tôi tựa như chuyện thở ra hít vào mỗi ngày.
Đôi khi tôi cũng sợ hãi, bắt đầu tự hỏi bản thân có nên viết tiếp hay không, nhưng cuối cùng cũng vì chút nhiệt tình yêu thương dưới đáy lòng kia khiến tôi lựa chọn kiên trì. Tới nay trải qua bao nhiêu chuyện, vẫn sẽ có những lần mất bình tĩnh, buồn bã khi nhìn nhận vấn đề một cách nông cạn. Sáng ngày hôm ấy tỉnh dậy, bên ngoài chim hót hoa nở, tôi bỗng nhiên nhận ra bây giờ mới là lúc bắt đầu để sáng tác, vậy nên tôi chầm chậm tìm một câu chuyện khác.
Xuân năm nay tôi tới Trường Sa.
Người đón tôi ở sân bay là một người bạn cũng viết truyện như tôi, cô ấy viết truyện còn sớm hơn tôi nữa. Chúng tôi quen nhau qua sự giới thiệu của một biên tập viên, sau này lại cùng nhau viết truyện, nghiên cứu thảo luận về cuộc đời. Tôi và cô ấy giống nhau, vì lý tưởng mà bất chấp khó khăn, không đυ.ng trúng tường Nam quyết không quay đầu lại, sau này đầu rơi máu chảy rồi mới ép bản thân mình tin tưởng trong sự tầm thường thật ra cũng có cái đáng để ta trân trọng.
Nhưng cô ấy còn may mắn hơn tôi biết bao nhiêu.
Hai năm khiến tôi trưởng thành, ngăn nước mắt không rơi, hơn nửa đêm bị ác mộng vây quanh, thức dậy bắt đầu lo nghĩ. Khi ấy cô gái ấy cũng đang đứng trước những ngã rẽ cuộc sống không biết đi về đâu, may mắn thay cho dù cô ấy đi đâu, quay đầu lại vẫn luôn có người chờ.
Khi rời khỏi sân bay, cô ấy có nhận một cuộc gọi.
Gió khẽ quét qua gò má của cô ấy, thoạt trông rất dịu dàng. Tôi lặng lẽ lùi về sau hai bước, vờ như ngắm bầu trời Trường Sa, không khí ẩm ướt tựa như vừa có một cơn mưa lớn quét qua.
Cô ấy cúp máy, nở nụ cười với tôi.
"Bạn trai cậu hả?" Tôi hỏi.
"Hôm qua thì là vậy." Cô ấy cười rộ lên. "Sáng hôm nay bọn tớ mới nhận được giấy chứng nhận rồi."
Tôi ngạc nhiên, nói không nên lời. Không biết bây giờ chồng cô ấy nghĩ thế nào, vừa "đóng dấu" xong, bạn gái lại bỏ anh ta để đi gặp bạn mình.
"Đi thôi." Cô ấy kéo tôi còn đứng ngẩn người lên xe. "Trên đường đi tới kể cho cậu nghe."
- -
.