Tác Giả: |
Ngọc Thanh Thư
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2025-05-17 20:57:08 |
Lượt Xem: |
17.3K |
Quản Lý: |
Ngọc Thanh Thư
|
Trong một tòa chung cư giữa thành phố phồn hoa, nơi những bức tường mỏng manh không chỉ chia cách không gian mà còn khơi lên những bí mật không ngờ, câu chuyện của hai con người tưởng chừng chẳng liên quan gì đến nhau lại bắt đầu.
Tần Cảnh Hạo, 38 tuổi, là con trai thứ hai của tập đoàn xây dựng Bắc Hàn. Hắn ngạo mạn, lạnh lùng, là kẻ luôn làm chủ trong mọi mối quan hệ của mình. Nhưng sâu trong lớp vỏ hoàn hảo ấy, hắn chẳng khác gì một con rối trong tay bạn gái nhỏ hơn 3 tuổi, cùng mình lớn lên – kẻ luôn lợi dụng tình cảm của hắn như một món đồ chơi trong trò chơi tình ái. Đúng lúc tưởng chừng đã muốn buông bỏ mối quan hệ ấy, một điều bất ngờ xảy ra. Cô nhóc hàng xóm nhỏ bé với đôi mắt to tròn, vừa ngây ngô vừa kỳ lạ tên Diệp Tịnh Dao vô tình lọt vào tầm mắt của hắn.
Diệp Tịnh Dao, 21 tuổi, từng là sinh viên ưu tú tại Đại học Quốc gia, nhưng sau một biến cố kinh hoàng, cô đã rời bỏ tất cả. Cô tự nhốt mình trong bốn bức tường chật hẹp, cố gắng cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài. Nhưng sự yên tĩnh mong manh đó bị phá vỡ bởi những âm thanh ái muội liên tiếp từ căn hộ bên cạnh, nơi mà gã hàng xóm bí ẩn kia ở. Bực tức và khó chịu, cô quyết định làm rõ mọi chuyện nhưng lại không ngờ rằng gã đàn ông kiêu ngạo và bất cần ấy lại chính là người sẽ kéo cô sa đoạ vào một vòng xoáy ái tình.
Ban đầu, Tần Cảnh Hạo chỉ xem cô như một công cụ trong kế hoạch khơi dậy lòng ghen tuông từ người cũ. Hắn trêu chọc cô, quấy nhiễu cô, từng bước phá hủy vỏ bọc yếu ớt mà cô tạo ra. Nhưng hắn không ngờ rằng chính bản thân mình mới là kẻ đắm chìm vào chính vở kịch do chính tay hắn dựng nên.
--- Trích ---
1.
“Em biết, chỉ cần em mở miệng nói câu đó là chú sẽ bỏ đi. Nhưng… em vẫn ích kỷ giữ tay chú đến tận phút cuối, chỉ để níu lại một giây yên lặng giữa hai chúng ta.”
“Tịnh Dao.”
“Đừng gọi tên em như thể chúng ta là người xa lạ mới quen như thế chứ…”
Hắn quay đi, không trả lời. Chỉ có tấm lưng cao lớn ấy run lên khe khẽ như gió đang cắt vào.
"Chúng ta… đã sai ngay từ đầu rồi."
“Không.” Cô cười, đôi mắt đỏ hoe: “Chúng ta chỉ sai ở chỗ… em là đứa trẻ không biết sợ sự đau khổ và khốn nạn trong tình yêu, còn chú là người lớn chỉ biết sợ mất đi thứ chú cần nhất…”
---
2.
Tịnh Dao đứng giữa cơn mưa đêm, chiếc ô trên tay rơi từ lúc nào, cô nhìn hắn lặng lẽ quay lưng bước đi.
"Chú có thể đi. Nhưng đừng quên… chính chú là người dạy em biết yêu, rồi lại bắt em phải học cách quên nó đi."
Hắn dừng lại, lưng run lên khe khẽ, nhưng không quay đầu lại.
"Em còn quá trẻ, Tịnh Dao. Tôi không nên…"
"Không nên yêu em hả?" Cô bật cười, nghẹn lại: "Vậy lúc chú hôn em, cùng em làm chuyện đó trong xe, lúc chú run rẩy siết lấy tay em, lúc chú để lại mùi hương mình khắp căn phòng… chú có từng nghĩ mình đang sai không?"
Im lặng. Chỉ còn lại tiếng mưa. Và đôi mắt hắn đỏ lên, không dám ngoái lại nhìn cô dù chỉ một lần.
"Tôi yêu em." Hắn thì thầm: "Yêu nhiều đến mức… không dám quay lại, vì sợ nếu nhìn thấy em một lần nữa, tôi sẽ không thể rời đi nổi…"
.