Tác Giả: |
Nam Thính Bắc Dao
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2025-05-25 22:04:51 |
Lượt Xem: |
36 |
Quản Lý: |
Yanerr
|
Đại lão công lạnh lùng vô tình chỉ dịu dàng với vợ X Mỹ nhân thụ yếu ớt, rụt rè, bệnh tật.
Đại khái là một vài câu chuyện thường ngày sủng vợ của đại lão.
Bệnh của thụ có liên quan đến môi trường sống lúc nhỏ, sau này sẽ từ từ khá hơn.
Truyện ngọt sủng theo hướng cứu rỗi.
Văn án:
Sau khi thiếu gia thật của nhà họ Lâm trở về, Cố Tư Ngôn trở thành đứa con nuôi với thân phận khó xử, phải dọn đến ở phòng dành cho người hầu.
Vừa mới thành niên, cậu lại bị người ba trên danh nghĩa xem như một món quà mà gả cho một phú nhị đại để liên hôn.
Phú nhị đại phong lưu thành thói quen, coi thường cái tính cách rụt rè, hễ chạm vào là đỏ mặt của cậu, chưa qua hai ngày đã thấy nhạt nhẽo, đòi hủy hôn.
Thậm chí còn buông lời chế nhạo: Không ai muốn cả đời ôm một khúc gỗ đi ngủ cả.
Cố Tư Ngôn bị hủy hôn trở thành trò cười cho cả thành phố.
Nhà họ Lâm cũng từ bỏ đứa con nuôi không nghe lời vô dụng này, tiện tay tặng cậu cho một vị đại lão làm chim hoàng yến.
Trong lời đồn, tính tình của vị đại lão này rất kỳ lạ và thất thường, đối với ai cũng mang thái độ lạnh lùng thờ ơ.
Đêm bị đưa đến nhà họ Diệp, Cố Tư Ngôn nhớ lại những lời đồn đáng sợ đó, không kìm được mà run rẩy.
Cậu cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi để lấy lòng người đàn ông, kết quả càng căng thẳng càng làm sai, nước mắt làm bẩn bộ vest đắt tiền của người đàn ông.
Cố Tư Ngôn tuyệt vọng nhắm mắt, chờ đợi số phận tủi nhục.
Cơn thịnh nộ tưởng tượng không hề xảy ra, người đàn ông đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cậu, giọng điệu dịu dàng như đang dỗ một đứa trẻ.
"Đừng khóc."
Như một tia sáng xuyên qua bóng tối, cứu cậu thoát khỏi vực thẳm đen tối đã chìm sâu bao năm.
Tất cả mọi người đều chờ đợi cậu thiếu gia ốm yếu, rụt rè hay khóc của nhà họ Lâm bị người ta ném ra khỏi Diệp phủ, thế nhưng chờ mãi chờ mãi, thứ chờ được lại là thiệp cưới của người nắm quyền gia tộc hào môn bậc nhất thành phố.
Trên thiệp mời, nền đỏ chữ đen rõ ràng viết tên của cậu thiếu gia đã bị nhà họ Lâm ruồng bỏ.
Tin tức vừa tung ra, cả thành phố xôn xao.
Nhà họ Lâm càng hối hận không kịp.
...
Diệp Quân từ nhỏ tính tình lạnh lùng, ngoài công việc ra không còn hứng thú với bất kỳ điều gì, kể cả tình cảm.
Anh vốn tưởng rằng mình sẽ cứ cô độc như vậy đến hết đời.
Cho đến một ngày, anh nhặt được một cậu nhóc đáng thương ba không thương mẹ không yêu...
Cậu nhóc đáng thương bệnh tật đầy người, lòng mang tổn thương, lại hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Trái tim đóng băng bao năm dường như dần tan chảy, anh dốc hết sức mình che chở cho cậu, giống như nuôi dưỡng một đóa hồng cao quý, cho cậu tất cả những gì cậu muốn.
Nhưng có một ngày, đóa hoa hồng lại nói với anh: Tiên sinh, em muốn anh.
Có thể không?
.