Bàn Phím Thành Tinh

Chương 3

“Chủ nhân.” Tôi đi đến trước mặt anh cân nhắc mà mở miệng: “Sau này anh phải dùng bàn phím mới hả?”

Đầu ngón tay đang bấm điện thoại của anh khựng lại, ngón tay lướt trên màn hình: “Sao thế?”

Tôi rũ mắt nhẹ giọng nói: “Bàn phím mới dùng sẽ tốt hơn nhỉ?”

Động tác anh chợt dừng, không hiểu gì mà gật đầu: “Ừ.”

“Ồ.” Tôi bâng quơ lên tiếng: “Em suy nghĩ, chờ anh quen dùng bàn phím mới rồi sẽ còn nhớ em không?”

Anh sững sốt, giơ tay sờ đầu tôi: “Không có cái nào dùng tốt như em.”

Tôi im lặng một lúc, ngước mắt nhìn anh: “Mới lúc nào cũng tốt mà.”

Chúng tôi đều là bàn phím.

Nhưng bàn phím mới ấn nhạy hơn.

Cái này chắc chắn không thể nghi ngờ.

Không chờ anh mở miệng, tôi khẽ thở dài: “Đến lúc đó chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người xưa khóc.”

Anh nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, nhẹ nhàng mà giải thích: “Em bị thương cho nên anh chỉ muốn tìm cái thay tạm thời thôi.”

“Tuyệt đối không có ý khác.”

“Nhưng mà….” Tôi khẽ cắn môi dưới: “Con người toàn có mới nới cũ.”

“Anh sẽ không thế.” Anh chắc chắn mà nói: “Anh chứng minh cho em xem nhé?”

Tôi chớp mắt: “Chứng minh như nào?”

“Em đừng đi, ở nhà anh xem anh gõ chữ.”

“Nhìn xem anh sẽ nảy sinh tình cảm với cái bàn phím này hay không.”

“Nếu anh nảy sinh tình cảm với nó thì em đánh anh, thuận tiện báo thù, thấy sao?”

Tôi hơi mở to hai mắt nhìn.

Miệng cũng tự nhiên há ra.

Nào có ai sẽ đưa ra yêu cầu thế này chứ?

Này cũng hơi bị quá rồi.

“Đùa em thôi.” Anh cười: “Lúc trước anh không biết đến sự tồn tại của em, bây giờ biết rồi, nếu anh có thể đối mặt với cơ thể toàn vết thương của em mà còn giậu đổ bìm leo thì cái này không phải là bạo lực gia đình sao?”

“Bạo lực gia đình?”

Anh xem tôi như người nhà sao?

“Đúng vậy.” Anh nhẹ nhàng nói: “Bây giờ em đang bị thương cho nên anh mới sử dụng cái mới, đợi em khoẻ anh lại tiếp tục dùng em được không?”

“Vậy được rồi.”

Đúng là tôi cần dưỡng thương thật. Nếu không thì sợ không chịu nổi mất.

Anh cực kì tò mò mà nhìn tôi một cái, há miệng một lúc sau mới nói: “Ngoan.”

Nhưng mà KPI của tôi phải làm sao bây giờ?