Chú chó trắng dựa vào trước cửa kính nhìn những người đứng ngoài nhà hát chờ Mục Tinh Trạch, trong đó nữ chiếm đa số, nhưng cũng có rất nhiều nam. Đa phần là người trẻ tuổi nhưng cũng có những người ở độ tuổi khác, bởi vậy có thể thấy được đúng là độ nổi tiếng của Mục Tinh Trạch rất cao.
Có điều — trước mắt Tiểu Chi Ma sáng ngời, sao nó lại thấy trong số fan của Mục Tinh Trạch còn có người giơ bảng hiệu viết tên Tiểu Chi Ma ấy nhỉ?
Mục Tinh Trạch cũng nhìn thấy, kéo cửa sổ xe xuống.
Những fan ở gần thét chói tai dữ dội.
Một cô gái chưa đến hai mươi tuổi trong số đó phấn khích giậm chân, kích động nói: “Đại Vương, nghỉ hè em đi làm thêm tích góp tiền tiêu vặt mấy năm trời bay đến nơi này xem kịch nói của anh đấy. Em thật sự rất thích [Nhất Niệm Chi Gian], trước đó còn có người nói hôm nay anh không đến diễn, hù chết em luôn. Ngày mai em phải về rồi, nếu hôm nay không nhìn thấy anh thì đời này em không còn cơ hội nào nữa mất.”
Mục Tinh Trạch nhìn cô gái ấy một cái, chậc lưỡi nói: “Tích góp tiền vất vả đi xem tôi làm gì, chẳng thà mua vài bộ quần áo mình thích còn hơn.”
Tiểu Chi Ma thật sự không nghe nổi, vươn móng vuốt che cái miệng không biết nói tiếng người của Mục Tinh Trạch kia lại.
Cô gái bên cạnh cũng thông minh, lập tức nói: “Nhưng mua quần áo không vui vẻ bằng đến gặp anh.”
Xe chầm chậm chạy đi.
Sau lưng truyền đến tiếng thét chói tai của những cô gái: “Mục Tinh Trạch, anh mãi mãi là Từ Thanh Viễn tốt nhất!”
Tiểu Chi Ma không kiềm được âm thầm cảm thán, đến tột cùng họ có biết Mục Tinh Trạch là người thế nào không?
Khi đến hậu trường, tiểu thịt tươi và Lâm Hi đều đã đến.
Tiểu thịt tươi lén vẫy tay với Tiểu Chi Ma.
Tiểu Chi Ma nhìn Lâm Hi, thầm nuốt ực nước miếng, mùi thơm của xúc xích phảng phất vẫn vờn quanh chóp mũi.
Trong đầu nó vang lên một tiếng cười khinh bỉ của viên quản lý 111.
Tiểu Chi Ma không khỏi khẽ nói: “Thật sự thơm lắm luôn.”
Viên quản lý 111: “Ha hả.”
Tiểu Chi Ma cũng không thèm để ý, không biết tại sao nó cứ cảm thấy viên quản lý 111 chỉ là “khẩu xà tâm phật”, như thể nó đã quen biết viên quản lý 111 từ trước rồi.
Nó ngẩng đầu nhìn phản ứng của Mục Tinh Trạch, thấy cậu ấy chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Hi, ánh mắt khẽ dừng lại trên người Lâm Hi một chút rồi lại dời đi. Cậu ấy nhếch môi nhìn những động tác nhỏ giữa Tiểu Chi Ma và tiểu thịt tươi, khuôn mặt hiện lên ý cười ý vị không rõ.
Tiểu Chi Ma lén nhìn vầng sáng cực lớn trên đỉnh đầu Lâm Hi, không kiềm được nghĩ — quả nhiên vầng hào quang của Lâm Hi không có tác dụng với Mục Tinh Trạch.
Chắc người Mục Tinh Trạch thích nhất là nó rồi.
Viên quản lý nghe được lại cười khinh bỉ một tiếng.
Lúc này đây anh trai của Lâm Hi là Tiêu Dự cũng xuất hiện.
Thật ra mối quan hệ giữa Lâm Hi và Tiêu Dự rất phức tạp, cả hai đều được nhà họ Tiêu nhận nuôi, thậm chí Lâm Hi còn được Tiêu Dự làm chủ nhận nuôi.
Hiện giờ rất ít ai biết Tiêu Dự một tay che trời của công ty truyền thông Dự Chu lúc còn bé vì một số việc ngoài ý muốn cửa nát nhà tan, em trai duy nhất lưu lạc ở trại mồ côi, sau này không biết tung tích, đến khi Tiểu Dư tìm được trại mồ côi ấy, nhìn thấy Lâm Hi có tuổi tác xấp xỉ em trai mình ở đó thì lại “di tình” nhận nuôi Lâm Hi.
Sau đó, dưới sự ảnh hưởng cộng dồn của hệ thống Vạn Nhân Mê trên người Lâm Hi, Tiêu Dự dần dần nảy sinh tình cảm sâu nặng với cậu ta.
Biết Lâm Hi muốn vào giới giải trí, anh ta tự mình dẫn Lâm Hi đến đây là hy vọng Mục Tinh Trạch có thể nể mặt anh ta mà chiếu cố Lâm Hi nhiều một chút. Nhưng anh ta không biết sự chiếu cố chu đáo về mọi mặt của anh ta ngược lại khiến Lâm Hi ngột ngạt không thở nổi, Lâm Hi vì chứng mình bản thân, sau này lại ký hợp đồng với quản lý của công ty Triều Chu.
Lần diễn tập thứ nhất trôi qua.
Tiểu Chi Ma vòng khắp hậu trường một lượt.
Giá đạo cụ ở hậu trường có hai cái, một cái trong đó trông khá cũ kỹ, bên trên chất rất nhiều thứ linh tinh, đúng là khá nguy hiểm. Tiểu Chi Ma làm bộ bị đồ trên giá đạo cụ vướng ngã, quả nhiên khiến đạo diễn chú ý, bảo người ta dọn dẹp giá đạo cụ.
Nhưng một cái khác lại chẳng có cách nào, dù sao cũng là hậu trường, luôn phải có một nơi để chất đồ.
Tiểu Chi Ma chỉ biết liên tục đuổi mấy người đến gần giá đạo cụ đi.
Nhưng chuyện Tiểu Chi Ma lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Tiểu Chi Ma bất cẩn một tí, Lâm Hi đứng bên cạnh giá đạo cụ, sao đó vài tiếng loảng xoảng vang lên, một chân bên giá đạo cụ đột nhiên sụp xuống, toàn bộ giá đạo cụ sắp ngã xuống người Lâm Hi.
Cũng may Tiểu Chi Ma đứng trên giá sắt gần đó nhìn chằm chằm giá đạo cụ, khoảnh khắc giá đạo cụ xảy ra vấn đề. Tiểu Chi Ma nhận ra điều không ổn bèn sủa lên một tiếng cảnh báo.
Tiêu Dự đứng gần Lâm Hi nhất nhìn về phía âm thanh truyền đến, con ngươi anh ta co rụt lại, không hề do dự đẩy cái giá sắt có Tiểu Chi Ma đang đứng về phía trước, vì thế giá sắt chắn đằng trước Lâm Hi, giá đạo cụ bị chặn, Tiêu Dự lập tức kéo Lâm Hi ra.
Còn giá sắt bị giá đạo cụ đập trúng mất đi căn bằng rồi lật ngã xuống đất, Tiểu Chi Ma bị văng ra ngoài.
Khoảnh khắc bị Tiêu Dự đẩy ra, quả thật Tiểu Chi Ma không nhịn được muốn mắng người.
Tiểu Chi Ma rơi xuống đất nhanh chóng lăn một vòng, đang định chạy đi nhưng giá đạo cụ lại đổ thẳng xuống chỗ nó, mắt thấy không còn kịp trốn đi đâu nữa, Tiểu Chi Ma khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, co người thành một cục nghênh đón cơn đau sắp ập đến.